Người ta đưa vợ đi đẻ thì được vui vẻ đón vợ con về, tôi đây đi về tay trắng. Cả 2 mẹ con cô ấy ra đi trong 1 ngày. Một mình tôi lếch thếch xách làn, lê thân về phòng trọ. Còn nỗi đau nào hơn thế nữa.
Tôi với vợ cưới nhau được 2 năm, cả hai đứa đều ở tỉnh xa về đây làm công nhân. Được thời gian ở dưới quê không có việc gì làm nên chúng tôi lại đưa nhau lên khu công nghiệp xin việc.
Hai vợ chồng thuê căn phòng trọ nhỏ để ở, lương tháng cũng gọi là đủ ăn đủ tiêu. Rồi vợ tôi có bầu, hai đứa vừa mừng vừa lo. Mừng vì sắp được lên chức bố mẹ cũng vui, lo vì đẻ con ra không biết có nhờ được ai chăm không mà còn đi làm nuôi con.
Từ lúc có bầu sức khỏe vợ tôi bình thường, ăn uống được, không đau ốm gì cả. Cô ấy vẫn đi làm ở công ty đến tháng thứ 8 mới nghỉ chờ đẻ. Hai vợ chồng đưa nhau đi mua đồ sơ sinh về để đây rồi. Vợ còn gấp sẵn nào là tã lót, quần áo trẻ con vào làn chờ đến ngày chuyển dạ là lên viện thôi.
Còn một tuần mới đến ngày dự sinh của vợ. Hôm đó tôi vẫn đi làm ca đêm mà đã vào trong xưởng thì không được mang theo điện thoại. Đến tận lúc sáng, tan ca mở máy ra thì thấy vợ gọi chục cuộc từ lúc 2h sáng. Tôi vội xuống lấy xe về thì thấy vợ đang nằm nhăn nhó ôm bụng, mồ hôi đầm đìa, sốt hầm hập. Cô ấy bảo thấy đau từ nửa đêm nhưng liều cố chờ trời sáng, đợi tôi về mới đưa đi đẻ.
Hai vợ chồng chẳng kịp ăn uống gì, đưa nhau lên viện luôn. Tôi cũng gọi cho bà nội bà ngoại thông báo tình hình của vợ, nhưng các bà đều ở xa không lên được. Một mình tôi ngồi chờ ngoài hành lang mà lòng nóng như lửa đốt. Đến lúc bác sỹ ra cho biết vợ tôi sinh khó, em bé bị ngạt từ trước lúc đưa lên viện rồi. Vợ tôi thì băng huyết nên tình hình hết sức nguy kịch. Lúc tôi vào thăm thì con không còn nữa, vợ hôn mê sâu, đến chiều thì cô ấy cũng bỏ đi theo con luôn.
Thật sự lúc nghe bác sỹ thông báo không thể cứu được cả mẹ với con tôi suy sụp lắm, cứ ngồi ở hành lang khóc như mưa vì bất lực. Vợ con tôi mất ở viện, quê thì xa, nhà trọ chật hẹp nên đành gửi hai mẹ con ở nhà lạnh mấy ngày để lo các thủ tục.
Hôm đó một mình tôi xách cái làn đi đẻ của vợ, lê thân về phòng trọ mà không còn chút sức lực nào nữa. Mới ngày trước vợ chồng còn đang háo hức đón chờ đứa con đầu tiên, dù khó khăn cũng cố gắng cày cuốc để nuôi con. Vậy nhưng cả hai mẹ con cứ thế bỏ tôi lại một mình đi không lời trăn trối gì cả.
Quê ở xa nên bố mẹ tôi và bên nhà vợ cũng thống nhất hỏa táng xong mới đưa tro cốt vợ con về hương khói. Vợ mất cũng được mấy tháng rồi, giờ tôi một mình thui thủi. Đồ đạc của vợ và những thứ cô ấy sắm cho con tôi vẫn còn để nguyên đây, chưa muốn bỏ đi cái gì cả. Nhớ vợ con đến thắt lòng.