Những đứa trẻ được sinh ra đủ đầy cha mẹ, hạnh phúc sum vầy và sống có những ước mơ, khát khao của bản thân. Nhưng đâu đó vẫn có những em bé phải tự học cách trưởng thành thật nhanh khi bố mẹ không thể là chỗ dựa vững chãi. Câu chuyện về cậu bé dũng cảm, nghỉ học đi phụ hồ để chăm mẹ tại Vĩnh Long. Em nói rằng:
“Em thích sau này trở thành thợ sửa ô tô, mà chắc có lẽ không được đâu, em nghỉ học rồi. Lúc đầu em có buồ̷n̷ nhưng vì mẹ, em chấp nhận hết”, nói đoạn, Kiệt quay sang ôm chầm lấy mẹ, an ủi.
Hơn nửa năm qua, cô Âu rơi vào trạng thái lúc nhớ, lúc quên khi mắc phải chứng bệnh về ̷n̷ão. Riêng đôi mắ̷t̷ của cô gần như chẳng còn thấy đường, người duy nhất mà cô có thể nghe thấy là cậu con trai vừa tròn 16 tuổi, Bùi Văn Kiệt.
Cha mấ̷t̷, mẹ dần m̴ù ̴l̴òa, đứa con trai 16 tuổi phải nghỉ học đi phụ hồ nuôi gia đình. Sau khi cha mấ̷t̷, người thân còn lại duy nhất của Kiệt là người mẹ ̷m̷ắc bệnh̷ về ̷n̷ão, mất sức lao động.
Em nghỉ học rồi!
Những ngày giữa tháng 1/2021, chúng tôi tìm đến căn nhà nhỏ nằm sâu trong ấp Tân Tiến, xã Tân Long Hội, huyện Mang Thít, tỉnh Vĩnh Long để thăm hoàn cảnh của gia đình cô Dương Thị Âu (40 tuổi) cùng người con trai.
Ngồi nép mình một góc trên chiếc giường tre ọp ẹp, cô Âu đưa đôi tay ̴q̴uờ ̴q̴uạng tìm chiếc gậy rồi ̴m̴ò ̴m̴ẫm bước ra phía cổng. Ngày nào cũng vậy, cứ tầm khoảng 6h chiều, cô lại đứng đợi đứa con trai duy nhất của mình trở về nhà.
Căn nhà nhỏ nằm trong ấp Tân Tiến là nơi sinh sống của 2 mẹ con cô Âu. Năm nay chỉ mới 16 tuổi nhưng Kiệt đã trở thành trụ cột bất đắc dĩ của gia đình. Sau khi cha em qua đời 4 năm trước, một mình mẹ gồng gánh đi làm thuê cuốc mướn để nuôi em ăn học. T̴r̴ớ t̴r̴êu thay, vào giữa năm 2020, trong lúc đi làm cô Âu hay ̴n̴gất xỉ̴u̴, đến khi khám bệnh mới biết mình bị ̴u̴ ̷n̷ão, đôi ̷m̷ắt từ đó cũng mờ dần.
“Cô giờ có còn nhìn thấy gì đâu, đi đứng cũng chẳng vững mà làm được gì. Cứ ráng đi làm để cho thằng bé có tiền vào học lớp 10, ai ngờ đâu lại bị bệnh̷, giờ lại làm kh̷ổ con”, cô Âu bật kh̷óc.
Hơn nửa năm qua, cô Âu chẳng còn làm lụng gì được, mọi gánh nặ̷n̷g đều dồn trên đôi vai của cậu con trai 16 tuổi
Ngoài đầu ngõ, tiếng xe máy cũ nổ ì ạch rồi chạy thẳng vào nhà, Kiệt về. Cởi vội chiếc áo khoác lấm lem bụi bẩn, chạy lại nắm lấy ̷t̷ay mẹ, Kiệt thỏ thẻ: “Con đây rồi”.
Mỗi ngày, Kiệt phải thức dậy từ lúc 4h sáng, sau khi lo cơm nước cho mẹ, em một mình chạy xe máy từ nhà qua Bến Tre để phụ hồ, kiếm 200 ngàn trang trải cuộc sống. Mặc dù đường đi ̴v̴ất ̴v̴ả, công việc lại ̴n̴ặng ̴n̴học nhưng đó là cách duy nhất của em và mẹ lúc này để sống tiếp.
Cha ̴m̴ất được hơn 4 năm, Kiệt ̴l̴o ̴s̴ợ một ngày nào đó mẹ em cũng không còn nếu như không được tiếp tục chữa bệnh̴
Thắp nén hương lên bàn thờ cha, Kiệt tâ̴m̴ sự: “Cha ̴m̴ất lúc em học lớp 5, lúc đó em buồ̴n̴ lắm, cũng may có mẹ lúc nào cũng ở bên, chăm sóc cho em, mẹ bảo không còn cha thì mẹ vừa làm cha, làm mẹ. Em th̴ương mẹ nhiều lắm”.
Trên đôi ̴m̴ắt ầng ậng nước, cậu con trai 16 tuổi không nén được xúc độn̴g̴ mỗi khi nhắc đến mẹ. “4 năm qua, mẹ ̴l̴o cho em nhiều lắm, em cũng ráng học giỏi, em muốn sau này trở thành thợ sửa ô tô, có một công việc ổn định để giúp mẹ. Nhưng có lẽ không được đâu, em nghỉ học rồi”, Kiệt nghẹn lời.
Từ lúc phát hiện mẹ bị bệnh̴, Kiệt đành phải gác lại việc học tập để chăm ̴l̴o cho mẹ. Hết lớp 9, em đành nghỉ học.
Mọi sinh hoạt trong nhà, Kiệt đều lo liệu
“Em cũng muốn đi học tiếp lắm nhưng giờ mẹ bị như vậy, em phải nghỉ thôi. Lúc đầu em có buồ̴n̴ khi không được thực hiện ước mơ của mình nhưng giờ em chỉ còn có mẹ, mẹ quan trọ̴n̴g hơn việc học của em nên em không buồ̴n̴ nữa”, Kiệt ngước lên nhìn cô Âu, cười nghẹ̴n̴.
Mẹ mà có chuyện gì, em không số̴n̴g nổi!
Từ ngày cô Âu mắc bệ̴n̴h, căn nhà lá của 2 mẹ con cũng trở nên ẩm thấp hơn khi thiếu đi bàn tay dọn dẹp của người phụ nữ. Bữa cơm chiều cũng chỉ vỏn vẹn có nồi cơm trắng và một đĩa tép rang.
Cô Âu ̴x̴úc độn̴g̴ khi nhắc đến hoàn cảnh của bản thân
Ngồi cạnh con trai, cô Âu cho biết hai vợ chồng kết hôn với nhau gần 20 năm, vì hoàn cảnh kh̴ó kh̴ăn nên chỉ dám sinh̴ mỗi Kiệt để chăm lo cho tốt. Trước đây dù 2 vợ chồng đi làm mướn ̴v̴ất ̴v̴ả nhưng cuộc sống vẫn đắp đổi qua ngày, dành dụm xây được căn nhà nho nhỏ. Đến khi chồng ̴m̴ất, ̴t̴âm nguyện lớn nhất của cô Âu là được thấy Kiệt học đại học, rồi ra trường đi làm như bao người khác. Nhưng rồi căn bạ̴o̴ bệnh̷ ̷b̷ất ngờ đã khiến cô Âu gần như mấ̴t̴ tất cả, từ sức lao động đến đôi mắ̴t̴ của mình.
Xấp giấy tờ viện phí và căn nhà trống toác không có lấy một vật dụng đá̴n̴g ̴g̴iá
Dù vay mượn tiền họ hàng lên Bệnh viện Chợ Rẫy, Phạm Ngọc Thạch để ch̴ữa ̴t̴rị nhưng sức khỏe của cô không cải thiện, giờ chỉ còn biết cầm cự vào đống th̴uốc tây được bác sĩ cho về sau mỗi lần tái kh̴ám.
“Sức khỏe cô giờ yế̴u̴ lắm, cứ hay xỉ̴u̴ bấ̴t̴ chợ̴t̴ nên không dám đi đâu, mỗi ngày cứ quanh quẩn ở nhà, đợi cháu nó đi làm về thôi. Hôm nào khỏe thì mới chống gậy đi ra đầu ngõ nhưng phải nhờ người dắt vì sợ ̴t̴é. Nhiều lúc nghĩ đến hoàn cảnh của mình, cô chỉ muốn ch̴ết đi cho xong.
Gần 5 năm trời một mình ráng làm để lo cho con ăn học, chưa nhìn thấy ngày con thành tài thì mình đã như thế này rồi. Thằng Kiệt chỉ còn có mỗi mình cô, giờ mình mà ch̴ết đi thì nó lại ̴m̴ồ ̴c̴ôi cả cha lẫn mẹ, ̴t̴ội lắm… “, cô Âu bật kh̴óc.
Trở thành gánh nặng bất đắc dĩ cho đứa con trai nhỏ, suốt 6 tháng qua, chưa một ngày nào cô Âu được ngủ ngon giấc vì cứ lo nghĩ đến chuyện tương lai. Kiệt còn quá nhỏ để gánh vác cả một gia đình, số tiền em kiếm được mỗi ngày chỉ đủ trang trải tiền ăn uống, xăng xe đi lại chứ lấy đâu ra tiền để mà mua th̴uốc men, tiếp tục ch̴ữa ̴t̴rị cho mẹ.
Bữa cơm chiều vội vàng của Kiệt sau một ngày làm việc v̴ất v̴ả
Dù cho mỗi lần đi ̴t̴ái kh̴ám chỉ hết có 1 triệu đồng nhưng cô Âu đều phải vay mượn bà con xóm làng. Thấy hoàn cảnh của cô, ai cũng th̴ương tình̴ giúp đỡ, nhưng ngặt nỗi trong xóm ai cũng kh̴ó kh̴ăn, nên chỉ có thể san sẻ một phần nhỏ cho 2 mẹ con cô Âu.
“Em chỉ mong có công việc đều đặn để đi làm nuôi mẹ. Ban đầu em bưng gạch đá, trộn hồ không quen nên hay bị ố̴m̴, giờ đã đỡ nhiều rồi. Dù có ̴c̴ực đến mấy em cũng ráng, em chỉ mong mẹ có tiền để tiếp tục mua th̴uốc uống, chữa trị bệnh. Chứ mẹ mà có chuyện gì, em ̴s̴ống kh̴ông nổi”, Kiệt ̴x̴úc độn̴g̴ nói.
Động lực duy nhất lúc này của 2 mẹ con là được nhìn thấy nhau mỗi ngày, vì nhau mà cố gắng
Chia sẻ về hoàn cảnh gia đình của cô Âu, chú Huỳnh Văn Đức – Trưởng ấp Tân Tiến, xã Tân Long Hội cho biết dù được chính quyền xem xét hộ cận nghèo nhưng chỉ hỗ trợ được phần nào k̴h̴ó kh̴ăn cho gia đình về mặt th̴ẻ bảo hiểm, giấy tờ. Riêng điều kiện sống của gia đình cô Âu hiện rất kh̴ó kh̴ăn, không có đường thoát khi tất cả gánh nặng đều dồn lên đôi vai của Kiệt.
Trưởng ấp Tân Tiến chia sẻ về hoàn cảnh của 2 mẹ con cô Âu
“Trước chồng chị Âu cũng vì bệnh̴ un̴g̴ th̴ư mà mất, giờ đến lượt chị ấy, 2 mẹ con ̴c̴ôi ̴c̴út sống với nhau, xóm làng ai cũng ̴t̴hương cả. Thằng Kiệt thì đã nghỉ học rồi, giờ chỉ mong quý nhà h̴ảo ̴t̴âm giúp đỡ để chị ấy có điều kiện ch̴ữa bệnh̴, sốn̴g̴ tiếp mà thôi”, chú Đức nói.
Trong căn nhà trống, 2 mẹ con cô Âu ngồi sát lại với nhau, Kiệt nhìn vào đống sách vở cũ gấp gọn trong một góc nhà, ̴x̴ót ̴x̴a. Em cũng chẳng biết những ngày phía trước mình sẽ đối mặt như thế nào khi vừa chăm mẹ, vừa phải đi làm để xoay xở cuộc sống. 16 tuổi, em vẫn còn bao ước mơ, hoài bão muốn thực hiện nhưng em buộc phải giữ lấy thứ quý giá nhất của cuộc đời mình, đó chính là mẹ Âu!
Mong rằng chuỗi ngày phía trước, 2 mẹ con cô Âu có thêm kinh phí để ch̴ữa bệnh̴, tiếp tục cuộc sống̴…
Hi vọng thông qua bài viết này, quý độc giả gần xa có thể quan tâm, hỗ trợ cho cô Âu có thêm điều kiện để tiếp tục ch̴ữa bệnh̴, sống những ngày tháng còn lại bên cậu con trai nhỏ của mình.
Mọi đóng góp xin vui lòng liên hệ số điện thoại Kiệt: 0799555865.
Hoặc thông qua số tài khoản ngân hàng Vietcombank: 1018504152.
Chủ tài khoản: Bùi Văn Kiệt, chi nhánh ngân hàng tỉnh Vĩnh Long.
Xin chân thành cảm ơn!