Tôi tuyên bố với nhà chồng: “Con được cưới xin đoàng hoàng, giờ bố mẹ không ưng, lại đuổi con, thôi thì con xin phép đi luôn về nhà bố mẹ đẻ!”. Tôi nói xong, bà liền vứt quần áo của tôi ra sân.
Tôi là cô gái quê lấy chồng thành phố. Chúng tôi đã kết hôn được hơn 2 năm Khi còn yêu nhau, ngày tôi về ra mắt mẹ chồng không thích tôi, vì bà thích một cô bé gần nhà. Bà không thích con gái nhà quê nên tôi làm gì bà cũng không vừa ý.\
Sáng ra tôi dậy sớm đi chợ, mua đồ ăn cho cả gia đình. Nhưng đến khi về nhà, mẹ chồng tôi lật từng thứ tôi mua ra ngắm nghía. Có lần tôi mua rau khoai lang về thì bà vứt đi và nói nhà này không ăn mấy loại rau cho lợn… Lúc đó tôi cảm thấy tổn thương vô cùng nhưng tôi vẫn giữ im lặng bởi chồng dù rất yêu thương tôi nhưng tính anh hiền lành và luôn nghe theo mẹ.
Đến lúc tôi sinh con trai, bà cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi chút nào. Sau sinh, do bố mẹ đẻ ở xa nên bà ngoại chỉ ở với tôi được vài ngày rồi phải về. Tôi tự chăm con mình mà không có sự trợ giúp nhà chồng
Chị chồng sinh em bé trước tôi 2 tháng và về nhà chồng tôi ở để mẹ đẻ chăm. Mẹ tôi gửi đồ ăn, gửi sữa và quần áo của cháu xuống cho tôi nhưng mẹ chồng lấy để đưa cho con gái mà không nói với tôi một lời. Còn món một bà bầu mới sinh con xong là tôi được ăn thường ngày là cá khô và canh rau ngót.
Tôi góp ý với mẹ chồng cải thiện bữa ăn đủ chất dinh dưỡng để tôi có sữa nuôi con thì mẹ chồng bảo ngày xưa tao nghèo, ăn thế có sao? Trong khi gà mẹ tôi gửi, bà bảo để nuôi cho đẻ trứng. Nhưng thực chất bà làm thịt gà, hầm cho con gái ăn. Tôi biết nhưng vẫn cố lờ đi, nếu làm to chuyện mọi người lại nghĩ tôi tham miếng ăn với chị chồng.
Con được 6 tháng, tôi đi làm lại. Tôi nhờ bố mẹ chồng ở nhà trông cháu, để tôi đi làm thì bà bảo mỗi tháng đưa bà 3 triệu tiền trông coi! Trong khi từ lúc đẻ, sữa, bỉm mọi thứ của con là một mình tôi lo bằng tiền tiết kiệm của mình. Còn tiền của chồng thì bà cầm hết và nói là đưa cho bà để bà giữ hộ.
Lương tôi chỉ có 4,5 triệu/ tháng, nên tôi trình bày với mẹ chồng để bà giảm xuống giúp. Bởi nếu đưa cho bà 3 triệu thì không đủ tiền mua sắm bỉm, sữa cho con. Nhưng bà tuyên bố không đưa tiền sẽ không trông cháu. Vì vậy mà tôi phải nghỉ làm ở nhà trông con.
Ở nhà không có tiền, tôi luôn bị mẹ chồng soi mói, xỉa xói. Đỉnh điểm, có lần tôi mua mướp, rau đay nấu canh cua, vừa xách về tới nhà bà vào bếp kiểm tra. Sau đó bà mang ra vứt vào sọt rác. Tôi ức đến phát khóc. Chồng tôi đi làm vừa về, thấy tôi khóc thì hỏi nguyên do. Biết chuyện, anh bảo mẹ không ăn thì để vợ chồng con ăn, mẹ vứt đi như thế vừa lãng phí, vừa tủi thân con dâu.
Nghe đến đó là bà lăn ra nhà khóc, nói tôi láo, mất dạy, xui chồng cãi bà. Rồi mắng chửi tôi đủ thứ, tôi khóc bỏ lên phòng, bà lại lên lôi tôi xuống chỉ mặt tôi là chuột sa chĩnh gạo mà không biết thân, biết phận. Tôi lặng im không nói lời nào thì bà lại nói tôi khinh bà. Bà chỉ tay vào mặt tôi rồi bảo: “Mày cảm thấy khó sống, không sống được thì mày cút!”. Chồng tôi chỉ biết nhỏ nhẹ bảo tôi xin lỗi mẹ chứ không bênh tôi thêm câu nào.
Quá uất ức, tôi tuyên bố: “Con được cưới xin đoàng hoàng, giờ bố mẹ không ưng, lại đuổi con, thôi thì con xin phép đi luôn về nhà bố mẹ đẻ!”. Tôi nói xong, bà liền ném quần áo của tôi ra sân.
Tôi nhặt hết quần áo lại rồi ôm con, bắt xe về quê luôn hôm đó. Đến nay đã được 2 tuần rồi, chồng tôi có về 3 lần khuyên bảo tôi đưa con về nhà.
Lúc đầu tôi cũng định về, nhưng anh nói về xin lỗi mẹ trước rồi sau nhớ để ý, đừng chấp nhặt với bà, cũng đừng cãi lời, bà nói gì thì cứ nghe thế. Chồng nói vậy làm tôi chẳng muốn trở về nữa nên dùng dằng không đồng ý. Thế là anh đe dọa sẽ ly hôn nếu tôi không quay về. Chán nản, tôi bảo anh cho tôi ở lại nhà mẹ đẻ thêm thời gian nữa để suy nghĩ kỹ càng.
Thực tâm tôi chẳng muốn ly hôn, nhưng cứ nghĩ đến thái độ coi thường, hắt hủi của mẹ chồng và gia đình nhà chồng thì tôi lại không muốn quay về. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên sáng suốt được không? Tôi nên ly hôn và nuôi con một mình hay tiếp tục quay về địa ngục để giữ cho con một gia đình?