“Mẹ ơi sao bố mãi không về thế ạ”. “Bố đi công tác để lấy tiền gửi về cho mẹ nuôi 2 anh em, các con lớn bố sẽ về”.
Tôi đang bầu bí ở tháng thứ 5 thì 1 ngày chồng đi làm về bảo:
– Em ơi sếp đang bảo anh đi công tác mà anh muốn từ chối quá vì em thì bầu bí, lại con nhỏ nữa, ở nhà nhỡ con ốm đau hay em làm sao thì không có người lo.
– Em bầu bí 2 đứa khỏe như voi anh không phải lo đâu. Nhưng buồn cười nhỉ, biết hoàn cảnh gia đình mình thế rồi mà sao sếp vẫn giao anh đi công tác?
– À, nó cũng có lý do, không phải là sếp không hiểu hoàn cảnh nhà mình đâu. Lần này đi 2 tháng về anh là người được hưởng lợi nên sếp ưu ái mới cử đi đấy. Về vừa được tăng lương lại lên chức luôn. Anh từ chối thì khối người muốn thế chỗ ngay.
– Vậy à. Mình sắp 2 đứa con rồi mà vẫn ở trọ, thế nên giờ anh mà được tăng lương thì tốt quá. Vậy anh cứ nhận đi, con cái ở nhà em lo được, 2 tháng anh về lúc đó em mới bầu có 7 tháng, còn lâu em mới sinh.
– Nhưng anh cứ thấy lo lo.
– Anh không phải lo đâu. Mẹ con em ở đây xung quanh còn có hàng xóm, ở công ty còn có đồng nghiệp, bạn bè. Anh đừng có lo.
Sau 2 ngày trằn trọc suy nghĩ cùng với sự động viên của tôi cuối cùng anh cũng quyết định đi chuyến công tác đó. Tôi thì chỉ nghĩ rằng sau sinh nở cần tiền, mà chồng được tăng lương là mừng lắm. Lên trưởng phòng kiểu gì sau đó cũng có nhiều bổng lộc.
Tuần đầu tiên ngày nào anh cũng gọi điện về nhưng đến tuần thứ 2 bận hơn thì mỗi tuần anh gọi về 1 lần. Ở nhà tôi vẫn đi làm và đưa con trai lới đi nhà trẻ, anh có dặn tôi phải thăm khám thai cẩn thận có việc gì thì nhờ những người ở gần luôn rồi báo anh để anh thu xếp về.
Sang tháng công tác thứ anh thì chồng gọi về bảo:
– Giờ bọn anh phải vào thị sát công trình ở sâu hơn, sóng điện thoại chập chờn lắm mà công việc bận nên anh không gọi về thường xuyên được đâu. Em ở nhà chăm con và giữ sức khỏe nhé.
– Anh yên tâm làm việc, không phải lo gì cho mẹ con em đâu.
Không ngờ đó lại là cuộc điện thoại cuối cùng anh gọi cho tôi. Chiều hôm ấy đang sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị ra về đón con thì bất ngờ chị hàng xóm xuất hiện trước mặt tôi:
– Ơ, sao chị lại ở đây ạ? Chị Hà đón bé Hùng rồi, em đi lên xe chị chở về, có chị ở công ty chồng em đợi ở nhà muốn trao đổi gì đó với em đấy.
– Công ty chồng em ạ, không biết có việc gì chị nhỉ.
– Chắc không nghiêm trọng đâu, giấy tờ gì đó thôi, em lên xe anh chở về.
Về đến nhà nhìn thấy tôi, 1 chị ở công ty chồng mà tôi có quen đã bật khóc, tôi ngơ người không hiểu chuyện gì xảy ra: “Chồng em, bị tai nạn, mất rồi”. Tôi khụy xuống, may chị hàng xóm đỡ được, người ta dìu tôi ngồi vào ghế. Con trai được hàng xóm đón về lao vào với mẹ, tôi ôm chặt lấy con, miệng khóc nức nở: “Anh ơi, sao lại thế, anh ơi”.
Đoàn công tác của anh có 3 người thuộc 3 văn phòng đại diện của công ty cùng với anh lái xe đã gặp tai nạn trên đường đi vào sâu trong rừng thị sát. 2 người bị nặng còn chồng tôi thì không qua khỏi, mất luôn. Mọi người trong công ty chồng đưa anh về, tôi bụng mang dạ chửa họ không cho tôi đi theo.
Cái đêm chờ người ta đưa chồng về là cái đêm kinh khủng nhất. Tôi với cái bụng bầu 6 tháng ôm chặt đứa con 3 tuổi trong lòng. Đau đến tê tái, vừa mới sáng nay anh còn gọi cho tôi. Lẽ ra tôi không nên giục anh đi chuyến công tác ấy, lẽ ra tôi đừng làm thế thì anh đã không phải rời xa mẹ con tôi…
Tôi dằn vặt đau khổ, khóc than nhưng rồi chị hàng xóm nhìn tôi bảo:
– Em than trách bản thân chú ấy cũng không thể về. Phải nghĩ cho đứa trẻ chưa chào đời và thằng bé 3 tuổi này em à. Không có em chúng nó sẽ ra sao?
Đám tang anh con vẫn chưa hiểu chuyện, thằng bé ngồi với mẹ một lúc rồi lại chạy đi chơi. Mọi người chỉ lo tôi suy sụp rồi ảnh hưởng tới đứa bé trong bụng nhưng tôi tự nhủ mình phải cứng rắn, mình phải làm chỗ dựa cho con. Tôi đã thôi không khóc nữa, nén tất cả nỗi đau vào lòng.
Lo xong việc cho chồng, mọi người bảo tôi đưa con về quê chứ bụng mang dạ chửa lại con nhỏ không lo được. Nhưng tôi vẫn kiên quyết quay trở lại thành phố, con tôi môi trường học quen rồi, công việc của tôi lại ổn, quê nội cũng nào còn ai ngoài cô em gái chồng đã lập gia đình đâu. Bố mẹ chồng tôi đều mất cả rồi, chỉ còn căn nhà cũ ở đó.
Tôi đã gượng dậy tự tự tay lo cho 2 đứa con, giờ đứa nhỏ đã 1 tuổi. Nỗi đau còn đó nhưng tôi phải sống vì 2 thiên thần của tôi. Tuy nhiên mỗi lần con lớn hỏi: “Mẹ ơi sao bố mãi không về thế ạ” tôi lại thắt ruột gan:
– Bố đi công tác để lấy tiền gửi về cho mẹ nuôi 2 anh em, các con lớn bố sẽ về.
– Mẹ bảo bố về đi, con lớn rồi không cần bố gửi tiền nữa đâu.
Tôi ôm chặt lấy con đau đớn xót xa vô cùng, nghĩ tới những tháng ngày sắp tới không có chồng bên cạnh tôi thực sự không chịu nổi. Con tôi sẽ ra sao khi biết được sự thật đau đớn này đây?