Chưa bao giờ tôi nghĩ bản thân mình lại rơi vào tình cảnh trớ trêu này. Thật tình, trong suy nghĩ, chưa bao giờ tôi có ý nghĩ phản bội vợ. Thế nhưng cuộc sống thường éo le trắc trở. Không phải tôi mong muốn thế là đã được như vậy. Chẳng hiểu cuối cùng thế nào, tôi vẫn rơi vào tình cảnh bất đắc dĩ phản bội vợ mình.
Tôi năm nay mới chỉ 28 tuổi và mới lấy vợ được 2 năm nay thôi. Chúng tôi cũng có con nhỏ đầu lòng được 11 tháng tuổi. Con tôi rất đáng yêu, kháu khỉnh, ngoan ngoãn. Còn vợ tôi cũng rất xinh xắn, biết điều và tự chủ. Em vừa chăm con hàng ngày vừa quản lý 1 shop thời trang. Công việc của em cũng cho thu nhập rất được.
Đặc biệt, vợ tôi rất đảm đang, tháo vát và được lòng chồng và gia đình nhà chồng. Là chồng, tôi cũng không chê trách được vợ điều gì. Vợ cũng tuyệt đối tin tưởng tôi. Cô ấy luôn cho rằng, tôi đủ thông minh không bao giờ cặp bồ hay lăng nhăng bên ngoài để đánh đổi gia đình hạnh phúc mình đang có.
Vậy mà tôi lại chẳng được như chính mong muốn của vợ cũng như của bản thân mình. Tôi yêu vợ nhưng tôi vẫn chết đứ đừ với cô bồ non tơ kém tôi tận 5 tuổi. Em mới chỉ ra trường và đi làm ở công ty tôi. Tôi bắt đầu để ý tới em ngay từ những ngày đầu em tới công ty này. Em ngây thơ và đáng yêu lạ . Rồi em cũng để ý đến tôi. Chúng tôi đều biết là tội lỗi nhưng vẫn lao vào nhau như con thiêu thân, bất chấp mọi nghịch cảnh.
Em nói yêu và trao thân cho tôi chỉ vì em muốn vậy. Chứ em chẳng hề lạm dụng tôi hay vì tiền bạc của tôi. Và chính vì vậy, tôi càng yêu em hơn. Ở bên em, tôi có cảm giác rất khác biệt so với thứ cảm giác tôi ở bên vợ của mình. Mỗi ngày, tụi tôi vẫn lén lút gặp nhau ở công ty hoặc thỉnh thoảng buổi trưa dẫn nhau đi ăn, đi nhà nghỉ để bên nhau chớp nhoáng. Càng vụng trộm, tôi lại càng nhớ em.
Mỗi đêm về nhà, nằm bên cạnh vợ mình, bao cảm giác tội lội lại bủa vây lấy tôi. Tôi thấy hối hận, đau đớn nhưng không sao thoát ra được. Tôi vẫn rất yêu người vợ của mình nhưng lại thấy thương bồ đang nằm ở nhà trọ bơ vơ một mình chẳng có tôi bên cạnh. Cái cảm giác này khiến tôi cứ sống khổ sống sở suốt cả 7 tháng nay như thế.
Nhiều lúc tôi mệt mỏi và tự chán chường chính mình. Tôi không muốn phải sống trong day dứt và mâu thuẫn đến vậy. Ai đó bảo tôi là người chồng khốn nạn cũng được. Nhưng xin hãy mách tôi cách để tôi có thể thoát ra khỏi tình trạng này được không? Tôi sợ cái kim trong bọc lâu ngày cũng bị lòi ra. Rồi đến ngày vợ tôi biết, mọi chuyện sẽ tan như bong bóng xà phòng hết…