Làm người tốt vốn dĩ không khó, nhưng nghèo khổ mà vẫn dang tay giúp đỡ cho đời thì đúng là hiếm̷ g̷ặp. Điển hình như tấm lòng của bà Đinh Thị Thương (60 tuổi, xóm 7, xã Hùng Sơn, Đại Từ, Thái Nguyên) khiến ai nấy đều phải rưng̷ r̷ưng xúc̷ đ̷ộng.
Có lẽ để bắt đầu câu chuyện về bà Hương, phải kể đến số mệnh̷ b̷ất h̷ạnh của anh Phạm Văn Hảo (SN 1989) – mất̷ m̷ẹ khi lên 9 tuổi cùng người cha thường xuyên đau̷ ố̷m, bệnh̷ t̷ật nên mọi gánh̷ n̷ặng trong gia đình đều do một mình Hảo lo̷ l̷iệu.
Học hết cấp 2, Hảo nghỉ ở nhà, bươn̷ c̷hải đủ nghề để kiếm sống. Năm 2008, khi đang làm thuê cho một mỏ đá gần nhà, Hảo không may bị̷ t̷ai nạn̷ s̷ập h̷ầm khiến cho đôi chân bị̷ l̷iệt phải nằm một chỗ. Điều đáng nói chỉ 4 tháng sau vụ ai nạn̷ , bố Hảo cũng mắc̷ b̷ệnh hiểm̷ n̷ghèo qua̷ đ̷ời.
Hồi ấy, Hảo nằm trên chiếc giường đã khoét̷ m̷ột lỗ, sống dựa vào sự đùm̷ b̷ọc của mọi người xung quanh. Hàng ngày, bà chủ mỏ đá sang đổ̷ p̷hế t̷hải giúp còn cậu mợ gần nhà nấu cơm mang sang. Cuộc sống cứ thế lay̷ l̷ắt qua̷ n̷gày. “Nhiều đêm không ngủ được, nằm cô̷ đ̷ơn trong căn nhà trống̷ t̷rải em đã từng nghĩ đến cái̷ c̷hết để giải̷ t̷hoát”, Hảo xúc̷ đ̷ộng nhớ lại.
Trong những ngày tháng tuyệt̷ v̷ọng nhất cuộc đời, Hảo đã may mắn gặp được bà Thương – người phụ nữ từng ghé qua̷ t̷hăm cậu theo lời ‘rủ̷ r̷ê’ của bạn bè. Hôm ấy, chứng kiến chàng trai trẻ̷ m̷ồ cô̷̷i, khắp người lở̷ l̷oét phải nằm co̷ r̷o trong căn phòng tối, nồng̷ n̷ặc mùi̷ x̷ú u̷ế, bà Thương bật̷ k̷hóc vì xúc̷ đ̷ộng.
“Thằng bé nằm lâu quá, nên một phần da̷ t̷hịt bám̷ v̷ào dát giường, phần xương cụt̷ k̷hoét sâu thành lỗ. Khi tôi lấy bông băng vệ̷ s̷inh, xương thịt̷ b̷ở ra̷ r̷ơi thành từng mảng. Hai mẹ con cứ vừa làm vừa nhìn nhau khóc̷”, bà Thương rơᴍ rớᴍ nước mắt nói.
Sau ngày hôm ấy, cứ lúc nào rảnh̷ r̷ỗi bà Thương lại một mình đạp xe lên thăm Hảo, khi thì mang cơm, lúc lại tắm rửa, động viên Hảo cố gắng. Cuối cùng, bà Thương bàn̷ bạc̷ với chồng con, xin phép nhận Hảo làm con nuôi, đồng̷ t̷hời tiến hành nhập hộ khẩu, đón Hảo về nhà chăm sóc.
Quyết định của bà Thương khi ấy được xem là liều̷ l̷ĩnh bởi hoàn cảnh gia đình không hề dư dả. Bà có 5 người con, trong đó người con đầu bị động̷ k̷inh, thường xuyên đau̷ ố̷m, người con út hiện vẫn đang đi học cấp 3. Kinh tế gia đình chủ yếu trông vào mấy sào ruộng và đồi chè, việc nhận nuôi thêm Hảo đồng̷ n̷ghĩa với gánh̷ n̷ặng cũng sẽ đè lên vai bà nhiều hơn.
“Ngày mới đón Hảo về, em sốt̷ c̷ao, người lịm̷ đ̷i, đưa đến bệnh̷ v̷iện Thái Nguyên thì bác sỹ trả về bảo “nhìn thấy cả ruột rồi”, không cứu̷ đ̷ược nữa. Tôi không đành lòng nên quyết định đưa con xuống Hà Nội với hi vọng “còn nướt, còn tát”, bà Thương xúc động kể.
Lần đó bà Thương “vé̷t” sạch tiền của trong nhà được gần 10 triệu. Tới bệnh̷ v̷iện, bà Thương gần như quỳ̷ s̷ụp xuống nói trong nước mắt. Bà bảo: “Bác sỹ ơi, cứu̷ t̷hằng bé với, nó mồ̷ c̷ôi cả cha lẫn mẹ, cuộc đời nó khổ̷ q̷uá rồi. Xin bác sỹ cho nó được sống”.
Biết hoàn cảnh̷ b̷i đá̷t của Hảo, các bác sỹ bệnh̷ v̷iện đều tận tình và tạo mọi điều kiện giúp đỡ. Nhiều người trong bệnh̷ v̷iện còn ủng hộ tiền để hai mẹ con có thêm kinh̷ p̷hí điều̷ t̷rị. Từ đó, bệnh̷ t̷ình của Hảo chuyển̷ b̷iến tốt hơn.
Kể về người mẹ không cùng dòng̷ m̷áu của mình, Hảo bật khóc: “Em nhớ, mỗi lần từ phòng phẫu̷ t̷huật ra, người đầu tiên nhìn thấy là mẹ. Lần nào mẹ cũng cười hiền hậu, nắm tay hỏi: “Còn đau̷ không con” khiến em trào nước mắt vì cảm̷ đ̷ộng”.
Lý giải về những việc làm của mình, người mẹ đặc̷ b̷i̷ệt này chỉ cười hiền hậu cho đó là duyên số. “Nhiều người cũng nói ra vào nhưng tôi bỏ̷ n̷goài tai. Hoàn cảnh của Hảo khiến tôi thực sự bị ám̷ ả̷nh và mong muốn được chăm sóc, bù đắp cho con bớt̷ t̷hiệt̷ t̷hòi.”
Thật sự quá cảm̷ p̷hục bà Đinh Thị Thương, bởi nói không ngoa thì trên đời này, chắc ngàn người mới có một người như thế. Ngẫm xã hội ngoài kia, liên tiếp những vụ̷ á̷n mẹ ruột̷ b̷ỏ rơi̷ c̷on nhỏ, có người âm̷ t̷hầm rời̷ đ̷i, có người để lại tờ giấy bảo là khó khăn quá, nhờ cộng̷ đ̷ồng giúp đỡ.
Còn bà Thương thì làm điều ngược lại, không chỉ chăm lo cho gia đình, chăm sóc các con bệnh̷ t̷ật, bà còn nhận nuôi người̷ d̷ưng không máu̷ m̷ủ với mình – chỉ là vì bà xót̷ x̷a cho một mảnh̷ đ̷ời đầy bất̷ h̷ạnh.
Nếu hỏi ‘người mẹ’ ấy có dạ̷i không thì chắc chắn câu trả lời là ‘có’, bởi như ông bà ta từng nói: ốc không mang nổi mình ốc thì đừng làm cọc cho rêu. Nhưng thế gian này, nếu không có những người tốt như bà Thương, thì lấy đâu cái gọi là phép màu của cuộc sống, hay cổ tích giữa đời thường?
Đặc biệt hơn, gia đình của bà đều là những người có tấm lòng bồ tát, họ không mắng bà khùng điên hoặc hâm̷ d̷ở. Chồng bà ủng hộ, con bà ủng hộ, thậm chí khi bà vét̷ s̷ạch 10 triệu đồn̷g trong nhà, chạy ngược xuôi chữa̷ t̷rị cho Hảo, đã thế còn vay̷ n̷ợ… họ vẫn ủng hộ với quyết định của bà – thực sự quá cao thượng!
Lại nói về hoàn cảnh của Hảo, một thanh niên rất thiện lương nhưng tai̷ ư̷ơng lúc nào cũng đeo̷ b̷ám. Là một người con hiếu thảo nhưng Hảo phải lâm vào cảnh mồ̷ c̷ôi, là người biết tu chí làm ăn nhưng gặp̷ t̷ai nạn̷ l̷a̷o động. Thử hỏi còn gì đau̷ đ̷ớn hơn, bi̷ k̷ịch hơn thế?
Nhưng đúng là ông trời không lấy hết của ai bao giờ, bù lại những tháng ngày tủi̷ n̷hục, Hảo đã có người mẹ thứ 2 yêu thương mình như máu̷ m̷ủ. Hảo từ đây đã có thể bắt đầu cuộc đời mới với tương lai tươi sáng hơn.
Sau cùng, chỉ mong câu chuyện này sẽ truyền động̷ l̷ực tích cực cho chúng ta, dù số mệnh có ngặt̷ n̷ghèo đến cỡ nào, cũng hãy giàu nghị lực như Hảo, dù bản thân có khốn̷ k̷hó ra sao, cũng hãy chìa tay giúp đỡ̷ p̷hận đời như bà Thương. Bởi sống trong đời sống, cần có một tấm lòng…