Thấy các chị cứ than vãn chuyện sống chung với mẹ chồng là căng thẳng, nơm nớp, em thấy lạ. Mẹ chồng cũng chỉ là đàn bà phụ nữ như mình, đi làm dâu thật nhưng tiền nong mình kiếm ra, kinh tế không phụ thuộc, sao cứ phải soắn.
Nói không quá chứ em đây đi làm dâu 3 năm nhưng chưa bao giờ có khái niệm sợ mẹ chồng. Em quan niệm rõ ràng: Lấy chồng sống với chồng, miễn được chồng yêu còn lại mọi thứ xung quanh đều là hạt bụi.
Vợ chồng em làm trên thành phố, sau cưới em được nhà ngoại cho tiền mua nhà. Bố mẹ chồng cho đâu được có hơn trăm triệu để sắm sửa nội thất, em cũng vô tư vui vẻ. Em nghĩ rất đơn giản, ở đời chẳng có gì là cho không nhận không. Cứ ai đối với em thế nào em sẽ đối lại y như thế. Lúc vợ chồng em khó khăn, bố mẹ chồng không giúp, sau về già đừng mong em báo hiếu, chăm nom thế thôi.
Khi em về nhà mới, bố mẹ anh ấy có lên chơi, em càng ngầm thể hiện rõ chủ quyền trong căn nhà. Mọi việc lớn nhỏ là phải theo ý em, ông bà không bao giờ được tham gia bàn bạc. Chính chồng em còn phải lép vế vì bản thân kiếm tiền ít hơn em rất nhiều.
Đợt này em đang ở cữ bé đầu lòng, mẹ đẻ còn bận công tác không sang chăm được, em buộc phải nhờ mẹ chồng lên giúp. Ban đầu em không muốn để bà chợ búa chi tiêu đâu nhưng do chồng em bận quá không thể đi chợ mỗi ngày nên đành phải để mẹ chồng cầm tiền sinh hoạt. Có điều em nói rõ, bà mua bán thế nào cuối ngày đều phải ghi vào sổ cho con dâu kiểm tra. Kinh tế gia đình chỉ vợ chồng tin nhau được còn tất cả đều là người ngoài. Mẹ chồng em nghe tỏ vẻ tự ái nhưng tiền nong tài chính phải phân minh, rạch ròi. Bà lên ở em nuôi không là tốt rồi. Còn thật ra nói là nhờ bà chăm cháu chẳng qua nói lịch sự chứ cháu bà, bà đương nhiên phải trông. Em không khiến trông mới là đáng lo thì có.
Thời gian đầu, mẹ chồng em cũng chuẩn chỉ đi chợ là ghi sổ đưa con dâu xem. Tuy nhiên em để ý khoảng chục ngày gần đây bà cứ lờ đi chẳng ghi chép gì, chỉ về đưa tiền thừa, hoặc có hôm bảo tiêu hết rồi. Em nhắc mấy lần không được, đoán chắc lại biển thủ quỹ riêng nên sáng qua bà đi chợ về em bảo thẳng:
“Mẹ cứ kiểu ăn tiêu mập mờ thế này con không tin được. Từ mai con thuê người ngoài cho dễ quản lý chứ không giữa mẹ con chuyện tiền nong uẩn khuất dễ mất tình cảm”.
Em nói vậy, bà dỗi về ngay trong ngày. Mục đích của em cũng nhằm cho bà về nên không giữ. Chồng hỏi em chỉ nói bà không thích ở thì bà về, ai giữ chân được. Đấy, lúc nào em cũng tự chủ cuộc đời nên chẳng bao giờ có chuyện sợ mẹ chồng như sợ cọp các chị ạ.