Chồng nói trước mặt mẹ chồng: “Sao lúc nào mẹ cũng mắng vợ con lừa con, úp sọt con rồi hành hạ cô ấy thế hả mẹ. Nếu con không muốn thì cô ấy lừa kiểu gì”
Anh yêu em 8 tháng thì dẫn em về ra mắt, nhưng cái lần đầu tiên ấy em đã khóc như mưa như gió và còn nghĩ chẳng bao giờ có thể bước chân vào nhà anh lần nữa. Mẹ anh chê em quê mùa, xấu xí không hợp với anh:
– Bác cứ tưởng nó dẫn người thế nào về giới thiệu với mẹ ai ngờ dẫn về 1 con cóc ghẻ.
– Bác…
– Cóc ghẻ mà lại nghĩ mình là thiên nga cơ mới khổ. Bác nói luôn nhá cháu không có cửa vào nhà này đâu. Bác tuyển con dâu phải là dâu phố, xinh, nhà có điều kiện chứ quê mùa xấu xí như cháu thì đừng có mơ. Chắc thằng Thành nhà bác quên không mang kính nên mới dắt cháu về đây…
Em đã khóc như 1 đứa trẻ rồi vụt chạy ra khỏi nhà anh gọi xe ôm đi chứ không chờ anh khi ấy đang sang nhà anh họ bên cạnh có chút việc về chở em nữa. Anh gọi điện em không nghe máy. Em cắt liên lạc với anh hoàn toàn và chuyển sang nhà bạn sống nhờ.
2 tuần trời ngày đi làm đêm em nằm ôm gối khóc không ngờ cuối cùng anh vẫn tìm được em. Anh quỳ xuống:
– Anh xin lỗi, là anh yêu em thật lòng. Anh không muốn kiếm cô vợ như mẹ anh nói đâu, anh chỉ thương và muốn cưới mình em thôi.
– Mẹ anh không cho đâu, anh về đi.
– Anh sẽ thuyết phục mẹ bằng mọi giá, em cho anh cơ hội em nhé.
Vì vẫn còn thương và yêu anh nên em lại không trốn anh nữa nhưng em vẫn buồn vì biết chuyện tình 2 đứa chẳng đi đến đâu. 10 ngày sau anh lại hẹn em ở 1 quán cà phê vì có chuyện nghiêm tục, em đồng ý đến chỗ hẹn.
– Em à, mẹ rất khó lay chuyển. Chẳng hiểu sao mẹ lại cứ thích anh lấy gái phố mà anh chẳng ưa một cô nào cả.
– Vậy bọn mình chia tay.
– Không. Đừng chia tay. Mình có bầu đi, có bầu mẹ sẽ cho mình làm đám cưới, chắc chắn là thế. Mẹ mong có cháu bế lắm.
Lúc đó em chẳng biết phải làm sao, không muốn bỏ anh nên đã đồng ý với cách đó. Ngày em có bầu anh đã làm đúng như những gì anh nói. Anh đưa em cùng với tờ siêu âm đến gặp mẹ:
– Cô ấy có bầu rồi, mẹ cho bọn con cưới đi, không con đưa cô ấy đi nơi khác sinh con đấy.
– Nó úp sọt mày à?
– Không phải, là con yêu cô ấy.
Mẹ bạn trai đã lập tức tổ chức hôn lễ cho bọn em. Em đã mừng vui tột độ vì nghĩ bà chấp nhận mình làm con trong nhà rồi. Đúng là máu mủ nhà họ họ không thể nào bỏ được đâu. Đám cưới tuy không rềnh rang vì mẹ chồng suy cho cùng vẫn không ưng em mà cưới vì đứa cháu chưa chào đời nhưng cũng đủ làm em hạnh phúc lắm rồi.
Tuy nhiên hôm cưới mẹ chồng không về đón dâu, đây là điều khiến em đau lòng và thương bố mẹ em nhất. Làng xóm thấy em lấy chồng Hà Nội nhưng không được mẹ chồng về rước thì cũng bàn tán nhiều lắm. Song lúc em lên xe hoa bố mẹ đã động viên em cố gắng và nhắn nhủ chồng hãy thương em nên em cũng có thêm động lực.
Em về nhà chồng được 1 tuần thì chồng em phải đi công tác cả tháng. 1 tháng ấy em đúng là chịu đủ mọi khổ nhục cay đắng mọi người ạ. Mẹ chồng ngày nào cũng nhiếc móc em là loại hư hỏng, úp sọt chồng em, rồi bảo bố mẹ em không có giáo dục nên không biết dạy con. Em cắn răng chịu hết.
Trong nhà mẹ em có tiếng nói nên không ai dám cãi bà. Em đi làm về nấu nướng dọn mâm bát mời bố mẹ chồng gọi em chồng xuống ăn nhưng mẹ chồng lại cấm em không được ngồi cùng:
– Mày ngồi đứng đó đợi cả nhà ăn xong mới được ăn lại đồ thừa thôi. Cái loại phụ nữ chỉ chăm chăm đi úp sọt đàn ông để được vào nhà tử tế làm dâu thì phải chịu phạt như thế cho sướng mắt ra.
Nước mắt em rơi lã chã mà không dám cãi lời. Có hôm ăn xong mẹ chồng gạt hết đồ ăn cho chó em chỉ còn bát cơm nguội với tí nước rau luộc. Nước mắt chan cơm các mẹ ạ.
Rồi 1 ngày chồng em về, về bất chợt không báo trước. Anh bảo được về sớm hơn dự định nên muốn để em bất ngờ. Cũng vì thế mà anh chứng kiến được toàn cảnh mẹ chồng bắt em đứng đợi cả nhà ăn xong mới được ăn bữa trưa chủ nhật hôm đó. Đúng lúc ấy chồng em lao vào:
– Sao lúc nào mẹ cũng mắng vợ con lừa con, úp sọt con rồi h.ành hạ cô ấy thế hả mẹ. Nếu con không muốn thì cô ấy lừa kiểu gì. Mẹ ác lắm, vợ con đang mang bầu mà mẹ đối xử với cô ấy thế kia.
– Mày đừng có mà bênh nó, mẹ mày nói sai à? Loại đàn bà như thế không đáng được ở cái nhà này.
– Thôi vậy thì con đưa vợ con ra ngoài ở cho mẹ thoải mái.
Dứt lời anh đưa luôn em đi mọi người ạ. Em cũng bất ngờ lắm nhưng thực sự bước chân ra đi theo chồng là điều em mừng nhất nhưng em rất sợ mẹ chồng sẽ càng ghét em hơn. Giờ đứng giữa 2 người em thật sự bối rối, em nên làm gì đây.