Cả đời vợ chồng tích lũy tiền bạc, mua được ngôi nhà rộng rãi. Khi có tuổi, tôi chia hết tài sản cho các con nhưng vẫn mang tiếng là ăn bám.
Tôi năm nay 68 tuổi, đã có cháu nội ngoại đề huề. Hôm nay, tôi xin được chia sẻ câu chuyện của mình đến mục tâm sự của quý báo.
Ngày xưa tôi làm nhà nước nhưng xin nghỉ, ra ngoài buôn bán nuôi con.
Hai vợ chồng tích cóp nhiều năm cũng mua được ngôi nhà rộng rãi, nuôi các con ăn học đến nơi đến chốn. Năm nào, gia đình tôi cũng được nhận giấy khen “Gia đình văn hóa” của địa phương.
Từ ngày các con lập gia đình riêng, tôi chưa bao giờ có ý định sống cùng. Tôi tuy sinh ở thế hệ trước nhưng tư tưởng văn minh, tiến bộ.
Phần nhiều, tôi cũng ngại chuyện va chạm mẹ chồng – nàng dâu, ảnh hưởng đến hòa khí gia đình.
Con dâu hay con gái sinh cháu, tôi sang bế ẵm, chăm sóc vài tháng rồi lại về nhà mình.
Tôi thấy sống riêng như vậy khá thoải mái, hai vợ chồng già chăm sóc nhau, thi thoảng đi du lịch đổi gió. Cuộc sống quay trở lại giai đoạn son rỗi…
Chồng tôi mất cách đây 2 năm. Khi ông ấy qua đời, các con động viên tôi sang nhà con cả ở. Chúng sợ tôi ở một mình, buồn chán rồi nghĩ quẩn.
Tôi lưỡng lự mãi chưa đồng ý thì con trai gặp chuyện làm ăn, nợ người ta số tiền lớn. Vợ chồng lục đục liên miên vì tiền bạc.
Thời điểm đó, khu nhà tôi giải phóng mặt bằng để làm đường. Nhà tôi từ trong ngõ thành mặt phố, giá trị bất động sản tăng vùn vụt.
Tôi được người ta đến gạ bán nhà nên đồng ý luôn. Số tiền bán nhà được 10 tỷ đồng, tôi chia cho mỗi con 4 tỷ, mình giữ lại 2 tỷ gửi tiết kiệm dưỡng già.
Sau đó, tôi chuyển về sống cùng con trai cả. Thời gian đầu mọi chuyện sinh hoạt, tình cảm mẹ con vẫn tốt đẹp.
Dần mối quan hệ ngày một xấu đi. Con trai tôi nợ nần, 4 tỷ là trả ngân hàng nhưng nợ lãi bên ngoài vẫn còn hơn 2 tỷ. Con dâu ngọt nhạt hỏi vay nốt số tiền tôi gửi tiết kiệm, hẹn 2 năm sẽ trả đủ.
Số tiền đó tôi dành để lúc già yếu, ốm đau không phải nhờ cậy các con nên khá lưỡng lự.
Những ngày hỏi vay tiền mẹ, con dâu tôi tỏ ra có hiếu, chăm sóc mẹ tận tình. Bữa cơm nào bưng lên phòng cũng có đồ ăn ngon, hoa quả tươm tất.
Khi tôi đồng ý cho vay nhưng chỉ cho vay 1 nửa, con dâu thái độ ra mặt, trách tôi chắc lép.
Tôi buồn vì lời lẽ của con dâu, tâm sự với con trai. Con tôi không được lời nào động viên mẹ, còn quay ra mắng: “Bà chắc làm gì quá đáng mới để vợ con nói như thế? Giờ bà than thở chỉ làm con mệt thêm. Công việc của con đã bế tắc rồi”.
Tôi thấy con trai bênh vợ, đành im lặng, ôm nỗi buồn một mình. Con gái ở xa, lại bận rộn với 3 đứa con. Tôi cũng chẳng muốn làm nó phải suy nghĩ.
Lúc này, sổ tiết kiệm của tôi còn hơn 1 tỷ. Tôi thấy cuộc sống với con cái nhiều lúc bí bách, không thoải mái nên định tìm viện dưỡng lão nào có chất lượng tốt để gửi thân những năm tháng cuối đời.
Qua một người quen, tôi tìm được viện dưỡng lão đúng ý mình. Tôi họp gia đình, bàn với các con thì chúng phản đối.
Các con cho rằng, tôi làm bẽ mặt chúng nó. Họ hàng mà biết, kiểu gì cũng bảo chúng bất hiếu…
Quan hệ mẹ chồng – nàng dâu ngày một tồi tệ, những va chạm hàng ngày phát sinh khiến hai mẹ con không tìm được tiếng nói chung. Tôi buồn bực, tự mua đồ về nấu ăn riêng.
Tình hình nợ nần của con trai ngày càng bi đát, chủ nợ đến nhà réo gọi cả ngày. Con trai bơ phờ, bỏ ăn uống, chỉ hút thuốc. Tôi xót con, rút sạch số tiền còn lại trả nợ giúp.
Nhờ đó, con trai tôi bớt áp lực, có thời gian vực dậy chuyện làm ăn. Con lo cho tôi ăn uống nhưng những khoản ma chay, cưới hỏi, tham gia các hoạt động với câu lạc bộ người cao tuổi lại không có.
Tôi bảo con: “Mẹ có 2 tỷ, trước cho con vay 1 tỷ, còn 1 tỷ trả nợ gần đây coi như mẹ cho. Giờ mỗi tháng con đưa vài triệu cho mẹ tiêu, vì mẹ không có lương hưu”.
Chẳng ngờ, con trai tôi quát: “Bà già rồi, có việc gì mà tiêu đến tiền. Ở nhà chỉ việc ăn với ngủ mà sách nhiễu. Bà đang phụ thuộc vợ chồng con thì đừng đòi hỏi. Một tỷ bà cho vay, bao giờ có, con trả”.
Tôi nghe con nói mà điếng người. Từ người có tiền, có tài sản. Vì thương con mà tôi trắng tay, còn mang tiếng ăn bám.
Tôi nghĩ mà cay đắng cho bản thân mình. Xin hãy cho tôi lời khuyên!