Tôi mới cưới chỉ được 3 ngày nay thôi. Mấy hôm vừa rồi do mệt mỏi sau cưới quá mà vợ chồng tôi chưa có thời gian kiểm phong bì mừng cưới của mọi người. Tận tối hôm qua, vợ chồng tôi mới nhớ ra phi vụ này nên lên kế hoạch đếm tiền phong bì.
Nói thật giây phút này tôi thực sự sung sướng. Bởi 25 năm đi ăn cưới người khác, giờ là lúc tôi được cầm trên tay một đống tiền với quà mừng cưới giá trị của mọi người. Tôi biết ơn và thấy hạnh phúc lắm khi nhiều bạn bè, người thân vẫn cố gắng thu xếp về dự ngày vui trăm năm của vợ chồng tôi.
Nhưng rồi đang kiểm phong bì mừng cưới, tôi chợt khựng lại trước một phong bì của bố đẻ tôi. Đây là phong bì sáng hôm cưới, ông có đến dự. Thế nhưng ông chỉ đến 1 chốc 1 lát sau đó là quay đi luôn. Chắc có lẽ ông đến đám cưới con gái được khoảng 2-3 phút gì đó. Ông chỉ nói đúng 1 câu “Bố chúc phúc cho các con sống bên nhau dài lâu, đừng như bố mẹ”. Sau đó, ông dúi vào tay tôi chiếc phong bì mừng cưới này và cáo biệt ra về luôn.
Cầm chiếc phong bì mừng cưới của bố rất dày mà tôi tủi thân kinh khủng. Chồng nhắc tôi bỏ tiền ra đếm đi. Tôi đếm mà nước mắt tuôn rơi từ khi nào. Ông mừng cho tôi số tiền 50 triệu đồng mọi người ạ. Bên trong phong bì, ông viết 1 mẩu giấy chỉ có 1 dòng: “Đây là quà chúc phúc của bố cho con gái. Dù không nhiều nhưng hãy giữ nó mà lấy vốn làm ăn bắt đầu cuộc sống mới. Bố xin lỗi vì bao năm qua đã không ỏ ê gì đến con”.
Đáng lẽ khi cầm trên tay chiếc phong bì mừng cưới dày cộp kia của bố, tôi phải vui mừng mới đúng. Nhưng bao nhiêu ký ức 25 năm trước lại ùa về trong tôi. Ngày ấy mẹ tôi kể rằng, sau khi sinh 2 chị em tôi ra đời thì bà phải ôm 2 con gái về ngoại sống. Bởi vì bà nội tôi rất cay nghiệt, trọng nam khinh nữ khiến bà không sống nổi. Trong khi bố tôi cũng ở phe bà. Ông còn chỉ mặt mẹ tôi rằng: “Nếu muốn ở lại nhà này, cô phải đẻ hết trứng, tiếp tục sinh cho tôi đứa con trai nối dõi”.
Không chịu được chồng và mẹ chồng gia trưởng, mẹ đã bế chúng tôi về nhà ngoại. Và 25 năm tôi lớn lên, bố tôi chẳng hề đoái hoài đến mẹ cũng như 2 con gái dù ở trong cùng 1 thành phố. Tôi cũng chưa từng 1 lần về thăm nhà nội cũng như về thăm ông vì mẹ tôi bảo chẳng bao giờ chúng tôi được chào đón trong căn nhà ấy đâu.
25 năm nay, 2 chị em tôi lớn lên hoàn toàn do mẹ và nhà ngoại chăm sóc. Bố tôi chưa một lần hỏi thăm hay chu cấp cho 2 chị em tôi. Tuy nhiên trên giấy tờ bố với mẹ tôi vẫn là vợ chồng. Chỉ là 25 năm nay họ không sống cùng nhau, không liên lạc với nhau.
Thực ra lúc mời ông tới dự đám cưới, nhiều người nhà ngoại đã gàn tôi. Nhưng tôi không nghe vẫn tới nhà mời ông. Tôi muốn trong đám cưới trọng đại của mình có cả bố và mẹ như bao cô dâu khác. Tôi cũng muốn thử lòng ông xem quan tâm tới tôi đến mức nào.
Vậy mà cuối cùng ông cũng xuất hiện ở đám cưới của tôi như thế. Nhưng lại là theo kiểu quá đường đột và ra đi nhanh như 1 cơn gió. Ông thậm chí còn chẳng muốn nán lại chụp với con gái 1 bức hình kỷ niệm nào.
Hỏi thật mọi người, tôi có nên trả lại ông phong bì mừng cưới dày cộp này không? Tôi chẳng cần ông bù đắp cho tôi theo cách như thế này? Tôi nên nói gì cho ngầu khi trả lại phong bì này cho người bố xa lạ quá người dưng đây mọi người?