Bà nội cứ nói quý cháu mà chỉ trông giúp đến 1 tuổi đã nằng nặc đòi về quê

Tôi ngán ngẩm với mẹ chồng tôi lắm. Miệng bà cứ nói thương con, quý cháu nhưng hành động của bà thì khác hẳn. Đúng là lưỡi không xương trăm đường lắt léo, nói kiểu nào ra kiểu đấy.

Làm dâu nhà chồng được 2 năm nhưng tôi may mắn không phải ở cùng mẹ chồng. Vì kết hôn xong, vợ chồng tôi chỉ ở quê 1 tuần, sau đó lên thành phố ở luôn. Căn nhà 2 tầng nhỏ 30m2 mà vợ chồng tôi đang ở cũng là do bố mẹ chồng cho tiền mua. Bởi họ bảo rất thương các con lên thành phố chi tiêu đắt đỏ mà phải còn mất 1 khoản thuê nhà. Do đó, họ cố mua nhà mua cửa cho con.

Khi mua nhà, bố mẹ chồng tôi vẫn còn phải nợ ngân hàng 200 triệu nữa. Nhưng họ bảo sẽ tự trả nợ ngân hàng mỗi tháng, chúng tôi không cần quan tâm đến khoản này. Vì bố chồng tôi là bộ đội về hưu nên cũng có lương hưu. Ông sẽ trích lương ra trả cả gốc lẫn lãi cho các con.

Với tôi, chuyện bố mẹ mua nhà cửa sẵn cho các con là chuyện bình thường. Nghĩa vụ và trách nhiệm của bố mẹ nào với các con mình chả vậy. Thế mà chồng tôi thì luôn quý trọng, nhắc tôi phải nhớ tới ân tình của bố mẹ chồng dành cho. Cho được cái nhà có 1,7 tỷ bọ mà cứ làm như to lắm không bằng.

Rồi hàng tháng ở Hà Nội, vì không muốn các con ăn thực phẩm không an toàn nên mẹ chồng tôi hay gửi đồ ở quê ra thành phố cho các con. Khi ấy chồng tôi hay tôi lại phải ra bến xe lấy về. Lích kích kinh khủng mà lúc nào chồng tôi cũng hồ hởi với đồ quê. Anh bảo đồ quê sạch sẽ, ăn ngon, đảm bảo. Nhưng tôi thì thấy ăn ngon chẳng bằng tiện lợi được.

Đã vậy, mỗi tháng chồng tôi cứ bắt tôi gửi 3 triệu về cho ông bà để trả tiền mua thực phẩm. Của đáng tội, tuần nào họ cũng gửi thực phẩm cho 2 con chật cả tủ, ăn cả tuần không hết. Nhưng đồ quê thì làm gì mà đắt đỏ vậy. Có mà chồng tôi vừa muốn gửi về trả ông bà vừa muốn cho thêm bố mẹ anh bằng hình thức này thì có.

Nhất là mẹ chồng tôi, lúc nào bà cũng nói thương con trai con dâu. Vậy nhưng lúc tôi bầu bí, mẹ chồng có lên chăm sóc được ngày nào đâu. Cho dù tôi sức khỏe bình thường, vẫn đi làm được hàng ngày, nhưng bà chỉ gửi đồ ăn và gọi điện hỏi thăm thôi. Chứ con dâu bầu cháu đích tôn vậy, bà cũng có lên xem được con dâu mang bầu nặng nề thế nào.

Đã vậy, khi con tôi chào đời, bà cứ sốt sắng lên từ khi tôi nhập viện sinh. Sinh xong, bà ở lại chăm con dâu và cháu suốt. Ngay cả khi tôi đi làm trở lại sau sinh, mẹ chồng vẫn ở lại chăm cháu. Vì có bà chăm cháu cho sạch sẽ, nên vợ chồng yên tâm lắm. Con trai tôi cũng quấn bà kinh khủng.

Đang yên đang lành như vậy thì vừa qua tiệc thôi nôi của cháu, mẹ chồng tôi lại nằng nặc đòi về quê. Bà bảo là ở thành phố 1 năm chán quá và bà nhớ ông, không yên tâm khi ông ở nhà 1 mình chỉ ăn uống sơ sài và hay bỏ bữa. Vì thế, cháu đã lớn hơn nên bà về quê chăm ruộng vườn để làm ra tiền và vừa chăm được bố chồng. Bà cũng bảo, tôi cứ thuê người trông cháu, mỗi tháng bà sẽ hỗ trợ cho 2 triệu để đỡ các con chút tiền trông cháu này.

Mẹ chồng tôi đúng là có 1 chứ không có 2. Lúc nào cũng nói yêu cháu, thương con nhưng hành động của bà chứng minh tất cả. Cháu còn nhỏ tí, mới 1 tuổi mà bà đã không muốn ở lại chăm cháu. Chắc bà sợ vất vả quá đây mà.

Đã vậy, lại còn hỗ trợ cho có 2 triệu để con dâu tìm người trông cháu cho. 2 triệu làm sao mà đủ được. Giờ lương giúp việc mèng mèng cũng phải tận 4-5 củ ấy chứ. Đúng là càng già càng lẩm cẩm quá.

Hôm qua thấy bà nói vậy nên tôi có nói lại với chồng. Chồng tôi còn rất ủng hộ mẹ anh về quê. Anh bảo một năm qua bà đã vất vả vì con cháu rồi. Giờ con chúng tôi thì 2 chúng tôi tự chăm. Còn bà không có nghĩa vụ phải chăm cháu hộ. Bà về quê an hưởng tuổi già và sống với bố chồng là đúng rồi.

Nhưng tôi vẫn hậm hực mẹ chồng lắm. Bởi tôi thấy bà cứ tiền hậu bất nhất, nói 1 đằng, làm 1 nẻo. Có nhà chị nào có mẹ chồng chán đời như mẹ chồng tôi không?

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *