Trời nóng như đổ lửa, hai con gà khát nước, lại bị để đè mấy tiếng trên xe nên đầu bắt đầu ngả sang một bên. Bà Chi cũng thấm mệt, ngồi xuống trước cổng nghỉ ngơi.
Bà Chi có một trai một gái, con trai của bà học giỏi nên may mắn thoát khỏi nghề nông, ở lại thành phố lập nghiệp. Trong khi đó, đứa con gái tội nghiệp của bà lại không có được may mắn ấy. Hằng chỉ học được đến lớp 10 thì bà Chi bị bệnh, không thể đi làm nuôi con được. Hằng phải nghỉ học giữa chừng, đi làm nuôi mẹ và phụ giúp anh học đại học ở thành phố. 20 tuổi, cô lấy chồng rồi sống bằng nghề làm ruộng. Thương mẹ sống một mình nên Hằng cũng đón mẹ về ở cùng để tiện bề chăm sóc.
Bà Chi năm nay đã 70 tuổi nhưng được cái trí óc vẫn còn minh mẫn lắm. Bà hơi yếu nên một năm họa hoằn lắm bà mới lên thành phố thăm con trai 1 lần. Thành thì bận rộn với công việc nên chỉ đến ngày giỗ bố anh mới về thăm nhà. Những lần mẹ lên chơi anh cũng chẳng ở nhà chơi với mẹ được, vì Thành thường xuyên phải đi công tác nước ngoài, mọi việc ở nhà đều do một mình vợ anh lo liệu.
Vợ Thành là tiểu thư con nhà giàu có, bà Chi sợ con dâu một phép. Chẳng phải vì lý do gì, chỉ vì khi nào con dâu bà cũng tỏ ra sắc sảo, tỏ ra hơn người, với cả bà chẳng muốn con dâu, con trai bà cãi nhau nên dù có nhiều lần bị đối xử tệ bạc nhưng bà Chi vẫn không hé răng nói với con trai nửa câu.
Đợt này, nghe tin con dâu sinh cháu đích tôn cho mình, bà Chi mừng đến mức không ngủ được. Bà nói với con trai, bảo mình sẽ sắp xếp để lên thăm con, thăm cháu nhưng Thành bảo đợt này anh đi công tác suốt, không có ở nhà, sợ mẹ lên thì không đi đón được. Nhưng bà Chi muốn nhìn thấy cháu lắm, bà ra chuồng gà bắt hai con gà béo nhất rồi đến nói với anh chủ xe đầu làng cho đi nhờ lên thành phố.
Con gái bà Chi thấy mẹ đi một mình định đi theo nhưng bà Chi cản lại, bà bảo có xe đó rồi, chỉ cần lên tới nơi là ổn, không việc gì phải đi theo cho tốn thời gian. Nói thế thôi chứ bà không muốn con gái mình cũng lên rồi làm phiền con dâu. Bà biết kiểu gì con dâu bà cũng khó chịu.
Sáng đó bà dậy sớm đến chỗ nhà xe. Hôm đó xe nhiều người nên bà bị nhét vào một chỗ chật ních. Ngồi 2 tiếng mới lên đến thành phố, bà sách hai con gà béo núc ních lên gõ cửa nhà con trai.
Bấm chuông xong, bà thấy con dâu vén rèm ra xem, nhưng rồi mãi chẳng thấy nó ra mở cửa cho bà vào. Bà Chi đứng ngoài lấy hết sức bình sinh gọi với vào:
– Châu ơi, mở cửa cho mẹ với.
Nhưng cửa vẫn đóng im ỉm. Con dâu bà Chi đứng ở trong nín thở. Cô thấy mẹ chồng quần áo xộc xệch, tay lại xách hai con gà thì bực lắm. Cô không muốn mẹ chồng lên chơi, vì mỗi lần bà lên lại làm bẩn nhà, ăn lắm, nói nhiều khiến cô đau đầu.
Bình thường nếu chồng ở nhà chắc Châu không dám làm vậy, nhưng hôm nay chồng đi vắng, Châu cứ giả vờ không nghe. Cô bật ti vi lên, con thì nằm ngủ trong phòng, cô lại đổ ra một túi hạt hạnh nhân rồi vừa nằm xem ti vi vừa ăn, để mặc mẹ chồng gọi khản cả cổ.
Bà Chi đứng ngoài, trời nóng như đổ lửa. Hai con gà khát nước, lại bị để đè mấy tiếng trên xe nên đầu bắt đầu ngả sang một bên. Bà Chi cũng thấm mệt, ngồi xuống trước cổng nghỉ ngơi. Hàng xóm thấy bà thì chỉ trỏ rồi bảo: “Nhà cô Châu lại thay ô sin mới à?”.
Bà Châu ngồi từ 10h sáng cho đến 5h chiều, vừa đói, vừa mệt nên bà gục xuống. Châu vẫn lỳ lợm không ra mở cửa cho mẹ chồng vào. Cô vẫn ở trong nhà nằm điều hòa, ru con rồi nằm khểnh xem ti vi.
Đến tối, Thành bỗng dưng về nhà trước dự định. Vừa dừng xe trước cổng, Thành đã hoảng hồn khi thấy bóng người nằm đó. Anh lại gần, chiếu đèn xem thì hoảng hốt nhận ra đó là mẹ mình. Thành bế mẹ vào nhà rồi hốt hoảng:
– Mẹ ơi, sao mẹ lại lạnh tanh thế này? Mẹ lên bao giờ sao không nói gì với con?
Lúc đó, Châu thấy chồng bế mẹ chồng vào thì mặt tái nhợt, cô làm ra vẻ ngạc nhiên rồi khóc nấc lên:
– Ôi mẹ ơi! Mẹ bị làm sao thế này? Anh nhanh đưa mẹ vào trong đi.
Nói rồi Châu gọi cho bác sỹ đến. 2 tiếng sau thì bà Chi tỉnh lại, giọng bà thều thào:
– Mẹ lên từ sáng, gọi cửa nhưng không ai mở.
Thành nhìn sang vợ, Châu mới xua tay bảo:
– Em ở nhà chăm con cả ngày có nghe gì đâu. Có lẽ do con khóc to quá.
Bà Chi nuốt nước mắt. Một lúc sau, bà nghe tiếng con dâu lanh lảnh phía ngoài: “Gà qué gì ch.ết cứng đơ thế này thì vứt thùng rác cho rồi, ăn vào có khi ch.ết không kịp ngáp”. Đến lúc đó, bà mới thều thào nói với con trai: “Mẹ nhìn cháu đủ rồi, mai con cho mẹ về quê nhé”.