Vợ mất, con trai suốt ngày đòi ngủ trong tủ quần áo, khi biết lí do khiến tôi hối hận vô cùng

Giờ cứ nghĩ tới cái ngày vợ đưa con trai đi chơi rồi gặp tai nạn tôi lại ân hận vô cùng. Chỉ vì tôi bồ bịch nên con tôi mới mất mẹ mãi mãi.

Tôi cặp bồ trong giai đoạn vợ tôi ở cữ nhưng cô ấy không hề hay biết. Lúc đầu vì để giải tỏa tâm lý khi phải kiêng cữ vợ mới sinh. Nhưng được 1 thời gian thấy mình và cô bồ khá hòa hợp nên tôi không thể chấm dứt nổi. Lúc ấy tôi tự biện minh rằng: “Đàn ông 10 người thì 9 người bồ bịch, người còn lại chung thủy với vợ nhưng chắc chắn là gặp vấn đề về tâm lý”.

Mọi chuyện được tôi giấu rất kĩ và chính cô bồ cũng đồng ý nên cả năm trời vợ tôi không hề hay biết chuyện tôi đã ăn phở bên ngoài. Nhưng sang năm thứ 2 thì bất ngờ cô bồ lại muốn đòi danh phận. Cô ấy bảo:

– Anh nói em mang lại niềm vui, sự sung sướng cho anh vậy tại sao anh lại không đường đường chính chính sống cạnh em ? Tại sao em lại chỉ là người thứ 3? Em phải là vợ anh mới đúng. Anh ly hôn đi.

– Đúng là anh rất yêu em, muốn bên cạnh em nhưng bỏ vợ thì… Anh không thể bỏ vợ được đâu vì đó còn là vấn đề gia đình, con cái… Vợ anh không có lỗi anh không thể nào làm cô ấy đau khổ được. Mình cứ như thế này cũng hạnh phúc mà.

– Không được. Anh phải cho em danh phận, giờ em cũng không muốn làm nhân tình nhân ngãi gì nữa, em muốn làm vợ. Anh không cho em làm vợ thì em đăng hết hình ảnh của chúng ta lên mạng cho vợ anh biết luôn.

– Đừng em… Anh xin em đấy…

Tôi van nài các kiểu để cô ấy đừng làm rùm beng mọi chuyện lên nhưng cô ấy nhất định không chịu. Cô ấy bắt đầu đăng một vài hình ảnh của tôi và cô ấy lên nhưng chưa rõ mặt, tôi nghĩ chắc cũng chẳng ai nhận ra. Nhưng vợ tôi lại không thế, mọi người chẳng biết nhưng vợ làm sao mà không nhận ra bàn tay, bờ vai hay chiếc áo của chồng mình.

Hôm ấy đi làm về tôi thấy mắt vợ đỏ hoe nhưng cô ấy chưa nói năng gì cả. Tận nửa đêm khi con trai đã ngủ say cô ấy mới quay sang hỏi tôi:

– Anh có bồ đúng không? Anh giấu em bao lâu rồi hả? Tại sao anh lại làm thế? Em có làm gì có lỗi với anh đâu?

– Em… Em không làm gì có lỗi với anh cả. Chỉ là vì… vì anh… Anh xin lỗi…. Anh hứa sẽ chấm dứt.

– Anh hứa đấy nhé, đừng để mọi chuyện ầm ĩ, em không muốn con khổ.

Tôi quyết định chia tay nhưng ả bồ của tôi không chịu. Cô ta chửi bới tôi là khốn nạn… là thằng đểu. Cô ta còn nói đã có con với tôi và bắt tôi phải cưới. Tôi không tin nên mặc kệ và kiên quyết chia tay để quay về với vợ con. Chắc chắn là cô ta lừa tôi chuyện cô ta có bầu thôi…

Nhưng không ngờ cô ta tìm tới tận nơi để gặp vợ tôi. Cô ấy chìa tờ siêu âm thai khóc lóc các kiểu…

“Chị nhường anh ấy cho em đi. Con em cần có bố. Anh ấy nói chỉ thích ở bên em thôi, anh ấy không muốn ở bên chị đâu. Đây là một vài tấm ảnh anh ấy ở bên cạnh em. Chị nhìn mà xem, liệu bên cạnh chị anh ấy có hạnh phúc thế này không?”.

Nghe đoạn ghi âm cuộc nói chuyện của vợ với bồ do vợ tôi ghi lại và xấp ảnh cô bồ đưa cho vợ tôi đã không biết phải thanh minh thế nào nữa. Lúc ấy tự nhiên tôi cũng thấy chính mình là kẻ tồi tệ, tôi van xin vợ nhưng cô ấy không chấp nhận. Vợ đưa tôi lá đơn ly hôn đã kí sẵn và bảo tôi kí.

Trước ngày ra tòa tôi và vợ thống nhất để tôi nuôi con 2 năm trước khi cô ấy đón con. Đây là quyết định khiến cô ấy đau lòng nhưng vì sau khi sinh vợ tôi chưa đi làm lại mà ở nhà trông con nên cô ấy không có tiền để nuôi con.

Biết sau ngày ra tòa sẽ không được ở bên cạnh con nên hôm đó cô ấy đưa con đi chơi lần cuối và đã bất ngờ xảy ra tai nạn. Thằng bé may không sao nhưng vợ tôi thì không qua khỏi…

Cả nhà vợ tôi ngất lên ngất xuống, họ càng đau lòng hơn khi biết vợ tôi đã phải chịu bao đau khổ vì chồng bồ bịch. Họ không nhìn mặt tôi sau đó… Tôi hối hận nhưng đã muộn rồi…. Khi biết vợ tôi mất ả bồ cũng sủi tăm luôn không thấy đâu nữa.

Từ ngày vợ gặp tai nạn tới nay đã hơn 2 năm, mọi chuyện cũng dần nguôi ngoai, bố mẹ vợ tôi cũng đã lấy lại được cân bằng trong cuộc sống không còn oán hận tôi như trước nữa. Mọi người trong gia đình tôi còn khuyên tôi có kế hoạch lấy vợ mới vì đã hết tang vợ và tôi cũng chỉ mới 35 tuổi thôi. Nhưng có 1 điều làm tôi day dứt chưa dám nghĩ tới chuyện lấy vợ đó là đứa con trai 5 tuổi của tôi.

Ngày nào con cũng trốn trong tủ quần áo và muốn ngủ. Tôi hỏi sao không ra giường thì con bảo: “Con nhớ mùi mẹ, con nhớ mẹ lắm”. Mẹ mất đã khá lâu nhưng nó vẫn luôn miệng gọi và nhắc tới mẹ làm tôi đau lòng. Giờ mà tái hôn thì sợ con lại buồn, nên có thể tôi sẽ đợi thêm 1 thời gian nữa.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *