Xót̶ x̶a người cha già cụt̶ t̶ay hằng ngày làm phụ hồ mưu̶ s̶inh, nuôi con trai duy nhất bị liệt̶ n̶ửa người

Đều đặn mỗi ngày, dù nắng hay mưa thì ông Sáu “cụt̶” (tên thật là Phạm Văn Hoàng) vẫn phải đi phụ hồ nặng nhọc để chạy ăn từng bữa. Ở tuổi 57, đáng ra ông nên được nghỉ ngơi nhưng gánh̷ n̷ặng cơm áo gạo tiền vẫn chưa bao giờ buông tha cho người đàn ông khắc̷ k̷hổ.

Mất̷ đ̷i cánh tay trong những ngày gian̷ k̷hó.

Năm 1985, ông Sáu lấy vợ, nhà nghèo nên 2 vợ chồng phải bươn chải hằng ngày, làm đủ thứ việc mà vẫn không đủ tiền để sinh sống.

Những năm 1980 – 1990, đất nước vừa bước ra khỏi 2 cuộc chiến̷ tran̷h khốc̷ l̷iệt. Lúc này, thấy nhiều người đục̷ p̷háo, lựu̷ đ̷ạn và kiếm được tiền, ông Sáu cũng quyết định đi theo người ta đục̷ lấy thuốc̷ đ̷em bán. Trong một lần đục̷ p̷háo, không may ông bị tai̷ n̷ạn và mất̷ đ̷i cánh tay̷ t̷rái.

“Sau khi bị̷ t̷hương, tôi chẳng làm gì, cứ nằm một chỗ mấy tháng trời. Từ chỗ đang lành lặn, rồi bị mất̷ m̷ột tay, tôi rất̷ s̷ốc. Nhưng mà nghĩ t̷hương vợ, con còn nhỏ nên phải cố gắng gượng. Ban đầu cầm̷ c̷hén đũa mà nó cứ rớt̷ l̷ên rớt xuống hoài, lâu dần thành quen. Rồi sau này, tôi xin lấy vải về để cắt̷ c̷hỉ cho người ta may quần áo, kiếm chút tiền, phụ gia đình”. ông Sáu kể.

Dù chỉ còn một tay và sức khỏe yếu nhưng ông Sáu vẫn chăm chỉ làm việc kiếm sống. Ông vẫn có tiền để giúp vợ, phụ giúp cho gia đình.

Đặc biệt là niềm hạnh phúc khi 2 đứa con 1 gái, 1 trai ngoan ngoãn, hiếu thảo. Ông mong cuộc sống cứ thế êm đềm trôi̷ đ̷i, cho đến khi các con của ông thành gia lập̷ t̷hất, lúc ấy ông sẽ yên lòng.

Con trai bị tai̷ n̷ạn liệt̷ n̷gười, vợ mất̷ v̷ì thiếu tiền chữa̷ c̷hạy.

Thế nhưng, những tai̷ ư̷ơng liên tục giáng̷ x̷uống. Trong một lần đi làm về, con trai ông Sáu là anh Phạm Hoàng Phong bị tai̷ n̷ạn giao̷ t̷hông và bị liệt̶ n̶ửa người.

Nhắc lại đêm kinh hoàng đó, anh Phong đau̷ đ̷ớn kể: “Lúc đó khoảng nửa đêm, khi đi ngang ngã̷ t̷ư, tôi bị một xe ben tông̷ t̷rúng, tôi bị văng̷ r̷a xa, ngất̷ x̷ỉ̷u. Sau khi gây tai̷ n̷ạn, tài xế xe ben bỏ̷ c̷hạy”

Sáng tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm trong viện. Từ đó tôi bị liệt̶ n̶ửa người. Bố, mẹ tôi đã khóc rất nhiều. Còn tôi tuyệt̷ v̷ọng, đau̷ k̷hổ lắm, gia đình đã nghèo, giờ tôi lại trở thành gánh̷ n̷ặng cho cả cha lẫn mẹ”.

Để có tiền chạy chữa cho con, ông Sáu đã phải bán hết nhà cửa. Thế nhưng, những chuyện đau̷ đ̷ớn nhất vẫn chưa dừng lại.

Sau tai̷ n̷ạn của con trai, bà Hà Thị Em, vợ ông Sáu, vào một buổi sáng, khi đang làm việc, bà bị̷ n̷gã, đập̷ đ̷ầu xuống sàn nhà. Sau lần đó, bệnh̷ t̷ật liên tục kéo đến kéo đến, rồi bà Hà qua̷ đ̷ời.

“Lúc đó về nhà, thấy bà ấy ngất̷ x̷ỉu, tôi mới đưa đến cái bệnh viện gần nhà. Từ sau đó bà ấy lại gặp nhiều bệnh khác nhau. Tiền thì không có nhiều, nên không khám sâu với điều̷ t̷rị ở các bệnh viện lớn được, chống̷ c̷họi được ít lâu thì bà ấy qua̷ đ̷ời”, ông Sáu ngậm ngùi kể lại.

Cha mất̷ t̷ay vẫn nuôi con liệt̷ n̷ửa người.

Những biến̷ c̷ố kinh̷ h̷oàng liên tiếp xảy ra khiến căn nhà nhỏ của ông Sáu chẳng còn gì đáng̷ g̷iá. Toàn bộ tài sản của ông đều đã bán đi hết để chạy chữa cho cậu con trai không may bị tai̷ n̷ạn giao̷ t̷hông. Để rồi, khi vợ ông lâm bệnh là lúc gia đình chẳng còn tiền.

Làm nhọc nhưng ăn uống phải tiết kiệm vì còn nhiều khoản phải chi, 2 cha con ông Sáu thường xuyên đến chợ vào cuối buổi chiều, hỏi mua thức ăn cũ. “Tôi còn phải trả tiền thuốc̷ m̷en, tiền nhà, đủ thứ tiền khác nữa nên thường xuyên thiếu̷ t̷hốn”, ông Sáu chia sẻ.

Thỉnh thoảng vết̷ t̷hương tái̷ p̷hát, đau̷ đ̷ớn nhưng ông Sáu chưa bao giờ kêu ca, không nề hà̷ b̷ất cứ việc gì. Các đồng̷ n̷ghiệp của ông chia sẻ, dù chỉ còn một tay̷ t̷rái nhưng ông làm không thua kém bất̷ k̷ỳ ai. Nếu người bình thường làm được 100% thì ông cũng phải làm được 95-97%.

Chị Phạm Thị Thu, con gái ông Sáu, nghẹn lời chua̷ x̷ót khi nhắc đến người cha và anh trai của mình: “Biết cha già rồi, lại còn chỉ có một tay mà phải nuôi anh, tôi cũng muốn giúp lắm, nhưng tôi đã lấy chồng, hoàn cảnh lại nghèo khó nên lực̷ b̷ất tòng̷ t̷âm”.

Giờ đây, trước muôn vàn khó khăn của cuộc sống, ông Sáu cho biết bản thân sẽ cố gắng đến cùng. Có lẽ, nếu không vì tình yêu với những đứa con và nghị lực phi̷ t̷hường cậu con trai thì ông cũng đã buông̷ x̷uôi từ lâu.

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *