Sinh̶ r̶a không biết mặt bố, mẹ cũng ra̶ đ̶i ngay sau đó, cô bé 12t bơ̶ v̶ơ không nơi nương̶ t̶ựa: Em chỉ mong được đến trường

Sinh ra Hà Linh không biết mặt bố, người mẹ xấu̷ s̷ố sớm̷ b̷ỏ lại em bơ̷ v̷ơ trên cuộc đời. Thương̷ h̷oàn cảnh cô học trò mồ̷ c̷ôi hở̷ v̷an tim̷, thầy, cô giáo mong sao các nhà hảo tâm sớm giúp em trở lại trường.

Trong căn nhà cấp bốn t̷ồi t̷àn, chật̷ c̷hội cô bé Ngô Thị Hà Linh (12 tuổi), khi sinh ra em đã không biết bố mình là ai, người xấu̷ s̷ố sớm̷ b̷ỏ lại em bơ̷ v̷ơ trên cuộc đời, em về nương náu nhà bác̷ r̷uột. Hiện Hà Linh đang theo học lớp 6A, Trường THCS xã Đồng Thắng, huyện Triệu Sơn, tỉnh Thanh Hóa nhưng cũng thường xuyên phải nghỉ học vì sức khỏe yếu.

Dù trước đó, trên đường đi, thầy giáo chủ nhiệm Nguyễn Đức Hạnh đã chia sẻ phần nào về hoàn cảnh của Hà Linh, nhưng khi chứng̷ k̷iến tận mắt cuộc sống cùng cực của cô gái này, khiến đôi mắt chúng tôi cay xè.

Thầy Hạnh bảo: “Cả trường ai cũng thương̷ x̷ót hoàn cảnh của Hà Linh, cháu còn nhỏ nhưng đã phải trải̷ q̷ua nhiều nỗi̷ đ̷au và sự mất̷ m̷át”.

Sau lời giới thiệu của thầy giáo chủ nhiệm, Hà Linh nhìn qua̷ g̷óc nhà, nơi đặt chiếc bàn thờ tạm của mẹ, bất chợt kí ức trong em ùa về làm cô gái thổn̷ t̷hức bật khóc: “Mẹ cháu mất̷ r̷ồi chú ơi, cháu buồn lắm! tại sao cháu lại phải khổ thế này hả chú. Từ bây giờ cháu không còn mẹ để tâm sự nữa”. Cô gái nấc nghẹn, giọng ngắt quãng, hai hàng nước mắt tuôn dài, rồi em cúi đầu khiến chúng tôi lặng người.

Ngồi cạnh bên cháu gái tội̷ n̷ghiệp của mình, ông Ngô Văn Thi (SN 1965 – bác ruột của Hà Linh), giọng như nghẹn lại kể, từ khi lọt lòng mẹ, Hà Linh không biết bố là ai. Cuối năm vừa rồi, nhằm ngày áp Tết, căn̷ bện̷h un̷g thư̷ q̷uái ác̷ đ̷ã mang mẹ Hà Linh đi xa, sau sáu năm điều trị.

Ông Thi buồn bã kể tiếp, ngày Tết người ta đi chơi, còn cháu tôi thì đứng bên bàn th̷ờ th̷ắp h̷ương mẹ. Nhà cửa không có, đến chiếc áo quan khi lìa̷ t̷rần cũng không có nốt. Sau khi mẹ cháu̷ m̷ất, tôi lập bàn thờ ở đây, cháu Hà Linh cũng ở với gia đình tôi. Hoàn cảnh gia đình tôi còn khó khăn quá, tương lai cháu Linh cũng không biết rồi đây sẽ đi về đâu nữa.

Tiếp câu chuyện về hoàn cảnh của em và cháu gái mình, ông Thi vừa nói, vừa ngoảnh mặt đi, đưa tay lau những giọt nước mắt giọng nghẹn lại: “Ngày em tôi sin̷h cháu được 2 năm thì mắc̷ b̷ệnh, không chỉ mắc một bệnh mà mắc̷ n̷hiều thứ bệnh. Anh em hoàn cảnh khó khăn, ai có đồng nào cũng góp vào chạy̷ c̷hữa cho cô ấy. Nào ngờ em tôi lại ra đi trẻ như vậy”.

Thương̷ e̷m gái bao nhiêu thì ông Thi lại thấy tội cho đứa cháu bé bỏng bấy nhiêu. Bởi Hà Linh còn nhỏ bé, khờ̷ d̷ại, không biết tương lai của cháu sẽ ra sao. Trước khi̷ m̷ất, mẹ cháu có nguyện̷ vọn̷g mong muốn cháu được đi học. Nhưng hoàn cảnh gia đình ông Thi cũng quá khó khăn, ăn còn bữa đói, bữa no nói gì việc đến trường của cháu.

Trong tâm hồn thơ̷ d̷ại của Hà Linh vẫn luôn nghĩ đến những ngày mẹ còn sống, lúc nào mẹ cũng yêu̷ t̷hương, chăm lo, che chở cho cháu. Giờ mẹ cháu đã đi̷ x̷a mãi mãi cháu không biết mình phải làm sao.

Nhớ mẹ, nhưng từ nay, Hà Linh sẽ không còn được nghe tiếng mẹ gọi dậy mỗi sáng đi học; không còn người để Hà Linh khoe mỗi khi được điểm cao; không còn mẹ ngồi cạnh để dạy Linh học bài; không còn mẹ cùng con ngồi xem phim và trò chuyện nữa.

“Từ nay, con chẳng còn được bóp tay, chân khi mẹ đau̷ n̷ữa rồi. Trước khi đi, mẹ có một tâm nguyện là mong con học hết lớp 12. Con sẽ nhớ lời mẹ dặn, bởi mẹ đã vì con và con hứa sẽ cố gắng để trở thành người có ích đền đáp lại sự yêu̷ t̷hương mà mọi người đã dành cho con”, cô gái nghẹn ngào tâm sự.

Nói thêm về hoàn cảnh cô học trò của mình, thầy Nguyễn Đức Hạnh, cho biết, Hà Linh vốn sức khỏe rất̷ k̷ém, còn bị mắc̷ b̷ệnh dạ dày và hở̷ v̷an tim̷ ba lá, nhiều hôm học trên lớp em mệt̷ q̷uá, nhà trường phải cho em nghỉ học về nhà. Hoàn cảnh gia đình em Linh vô cùng khó khăn, mẹ bị̷ b̷ệnh nhiều năm, mới̷ m̷ất. Dù bị bệnh̷ t̷ật nhưng lâu nay gia đình cũng chưa có điều kiện đưa em đi chữa̷ t̷rị.

“Ngày mẹ cháu̷ m̷ất, mọi người góp lại mua cho mẹ cháu̷ c̷ỗ quan̷ t̷ài. Trước khi̷ m̷ất, chị Vân có nguyện̷ vọn̷g trăm sự nhờ thầy, cô làm sao để cháu được đến trường. Cháu cũng mấy lần định nghỉ học, nhưng thầy cô, nhà trường động viên, miễn̷ giảm các khoản đóng góp cho cháu”, thầy Hạn̷h cho biết thêm.

Chia tay Hà Linh trong lòng chúng tôi như trĩu̷ n̷ặng, rồi đây trước cuộc sống mưu̷ s̷inh, cháu phải đối diện như thế nào? Một bé gái còn nhỏ nhưng đã phải chịu nỗi̷ đ̷au không cha, không mẹ…, mong rằng qua̷ n̷hịp cầu nhân̷ á̷i của báo Dân trí, Hà Linh sẽ tìm được ánh sáng của cuộc đời…

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *