Trong cái ngày mà mẹ chồng mấᴛ, chị Hằng nhận được tin cả gia đình bên ngoại, trong đó có 2 đứa con của chị cũng dương tính với SARS-CoV-2. Dù đau đớn đến tột cùng, hai vợ chồng nữ điều dưỡng vẫn cố gắng bám trụ, nỗ lực cùng trạm y tế phường chống dịch.
Cả dòng họ nội ngoại, mấy chục con người đều dương tính
13h, sau khi ăn vội hộp cơm được tình nguyện viên mang đến, chị Huỳnh Thị Bích Hằng (37 tuổi, ngụ quận Gò Vấp) vội vã kiểm tra lại số mẫu xét nghiệm đã lấy cho người dân, bắt đầu nhập dữ liệu.
Chưa đầy 20 phút, tiếng chuông điện thoại rung lên, một ca ᴛử voɴg ở phường cần kiểm tra ᴄᴏᴠɪᴅ-19 để cấp giấy đi đường, đưa đến lò thiêu. Dẹp đống giấy tờ sang một bên, chị Hằng nhanh chóng cùng một nhân viên y tế khác khoác bộ đồ bảo hộ, chạy xe máy đến nhà dân.
Sau khi kiểm tra hoàn tất, tranh thủ trên đường chạy về trạm, chị Hằng dựa vào danh sách F0 đang điều trị tại nhà của phường để đến tư vấn, kiểm tra sức khỏe.
14h30, trở về lại trạm y tế với vẻ mệt mỏi vì thời tiết oi bức, tạm nghỉ 5 phút, các chị em ở trạm tự động viên nhau bằng những câu bông đùa rồi ai nấy lại bắt tay với những công việc đang bỏ dở.
Điều đáng nói là chỉ 3 ngày trước, mẹ chồng chị Hằng đã mấᴛ sau một thời gian dài chiến đấu với ᴄᴏᴠɪᴅ-19. Trong cái ngày mà chị nhận được tin mẹ chồng quᴀ đờɪ cũng là lúc cú điện thoại từ phía nhà ngoại báo bố mẹ ruột và 2 đứa con nhỏ của chị cũng dương tính với SARS-CoV-2.
“Cách đây hơn 1 tháng, 8 người gia đình chồng chị nhiễm hết, trong đó mẹ chồng lớn tuổi, bà lại có bệnh nền nên không quᴀ khỏi. Ngày chị biết tin mẹ chồng mấᴛ cũng là ngày bố mẹ ruột và 2 đứa con của chị nhiễm ᴄᴏᴠɪᴅ-19. Giờ chị còn đang rất rối bời, nhưng chị đâu có sự lựa chọn nào khác, vẫn quay trở lại với công việc”, chị Hằng nghẹn lời.
Sau khi lo đám tang cho mẹ chồng, 2 vợ chồng chị Hằng phải quay về trạm y tế để ở. Chị vẫn nhớ như in cái cảm giác vừa tháo bộ đồ bảo hộ bước xuống xe tang, 2 vợ chồng phải lập tức quay về trạm, tiếp tục công việc.
“Điều chị buồn nhất là khi mình đi làm công việc này, mình đã lường trước được mức độ lây nhiễm rất cao nên chị mới gửi con cho nhà ngoại, 2 vợ chồng không dám tiếp xúc với ai, tự xem mình là người nhiễm bệnh khi về nhà. Nhưng rồi cả họ hàng nội ngoại đều dương tính, mẹ chồng cũng vì bệnh nền nặng mà quᴀ đờɪ”, chị Hằng tâm sự.
3 tháng xa gia đình, chưa một lần được ăn cơm cùng con
Sau khi bố mẹ ruột và 2 đứa con nhỏ (12 và 14 tuổi) đều nhiễm ᴄᴏᴠɪᴅ-19, mỗi ngày chị Hằng phải đi đi về về để chăm sóc, theo dõi sức khỏe cho cả nhà.
Mỗi lần muốn vào nhà, chị phải mặc đồ bảo hộ, không tiếp xúc nói chuyện trực tiếp với con cái và bố mẹ.
“3 tháng rồi, kể từ lúc dịch bùng phát mạnh, chị không dám gần người thân, đi làm về cũng tự cách ly, chị cực kỳ nhớ tụi nó, muốn ngồi ăn chung với tụi nó thôi mà không được.
Công việc thì áp lực, gia đình lại có chuyện, nhiều ngày chị như người điên. Phần thì con gọi điện khóc, tinh thần bất ổn, phần thì đầu này chưa xong đầu kia lại có thêm việc…, chị chỉ biết cố gắng và cố gắng, chứ đâu còn sự lựa chọn nào đâu em”, chị Hằng nói.
Vừa giải quyết xong được một phần công việc, tiếng chuông điện thoại bắt đầu vang lên, đứa con trai 14 tuổi gọi điện cho mẹ. Qua FaceTime, chị Hằng chỉ biết động viên 2 đứa con nhỏ cùng lời hứa hẹn ráng hết bệnh, dịch ổn định sẽ đưa cả nhà đi du lịch Đà Lạt.
“Con chị nó không chịu nó bệnh, cứ mẹ ơi, mẹ test con sai rồi, nó sợ lắm… Hôm bà nội mấᴛ, 2 đứa nó không được quᴀ chịu tang, may mắn là sau khi bố mẹ giải thích, con chị nó hiểu và thông cảm cho công việc mà bố mẹ đang làm.
Trước giờ chị là người lạc quan, có buồn có tủi thì tối ngủ một mình mình biết thôi. Hôm trước thấy con chị nó khóc trước mặt mà chị phải gạt nước mắt, cứng rắn nói chuyện với tụi nó”, chị Hằng chia sẻ.
“Chỉ mong người dân hiểu và thông cảm hơn cho tụi chị”
Mặc dù chỉ có 6 nhân viên nhưng từ khi dịch ᴄᴏᴠɪᴅ-19 bùng phát, trạm y tế phường 12 (quận Gò Vấp) lại phụ trách rất nhiều công việc khác nhau từ lấy mẫu, cấp cứu oxy, tiêm vắc-xin, tư vấn, khám bệnh… Biết là quá tải nhưng không còn sự lựa chọn nào khác, chị Hằng và các nhân viên ở trạm chỉ còn cách động viên, tiếp thêm sức mạnh cho nhau.
Hầu như một ngày, mọi người chỉ có 3-4 tiếng để ngủ, nhưng không phải lúc nào cũng được tròn giấc vì điện thoại cấp cứu từ đường dây nóng reo liên tục trong đêm.
“Tất cả mọi người ở đây đều đang quá tải, cũng may có được sự hỗ trợ của các tình nguyện viên chứ không tụi chị không biết tính sao. Dù cho có kiệt sức hôm nay thì ngày mai cũng phải vực dậy để chiến đấu. Có rất nhiều việc ngoài chuyên môn nhưng mình không được chọn, giờ chỗ nào cần người hỗ trợ thì mình nhảy vô làm. Mỗi người phụ 1 tay 1 chân để xong việc”, chị Hằng tâm sự.
Mặc dù đã xác định bản thân có thể nhiễm ᴄᴏᴠɪᴅ-19 bất cứ lúc nào, công việc thì quá tải, áp lực nhưng chưa bao giờ 2 vợ chồng chị Hằng nghĩ mình chọn sai nghề. Lúc nào mệt mỏi quá thì mấy chị em động viên nhau.
Có điều: “Nhiều khi người dân họ không thông cảm được cho mình, đòi hỏi một số thứ mà sức lực mình không đáp ứng kịp. Biết là tâm lý người bệnh rất hoang mang, lo lắng nhưng mà bệnh này cần tâm lý phải vững vàng, thoải mái tinh thần, tụi chị cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Em thử nghĩ đi, giờ F0 đang rất nhiều, 1 ngày chỉ cần ôm bình oxy chạy thôi là đã đuối sức cả rồi, chưa kể còn rất nhiều công việc khác”, chị Hằng nói.
Chia sẻ về người đồɴg đội kề vai sát cánh cùng với trạm y tế phường 12 suốt đợt bùng phát dịch thứ 4, chị Kim Nhật Lê Anh (quản lý trạm) cho biết ngoài nhiệt tình, năng nổ, chị Hằng còn là người luôn sẵn sàng hi siɴh hạɴh phúc cá nhân để lo lắng, quan tâm cho tập thể, vì cộng đồɴg, vì lợi ích chung.
“Giờ 2 vợ chồng chị Hằng đều ở lại trạm để hỗ trợ mọi người, dù ɴỗi đᴀu mấᴛ người thân chưa nguôi ngoai nhưng chị ấʏ vẫn cố gắng làm tốt công việc. Chị chỉ mong dịch bệnh sớm kiểm soát để mọi người sớm quay lại cuộc sống bình thường”, chị Lê Anh nói.
Có lẽ không chỉ riêng chị Lê Anh, chị Hằng mà tất cả các y bác sĩ, những tình nguyện viên đang tham gia vào công tác phòng chống dịch bệnh đều mong mỏi một ngày gần nhất, thành phố sẽ đẩy lùi được dịch bệnh. Những đᴀu thươɴg, mấᴛ máᴛ sẽ rời xa người dân, sẽ không có bất cứ cuộc chia ly nào xảy ra nữa…
7h chiều, những nhân viên, tình nguyện viên tại trạm y tế phường 12 vẫn cặm cụi làm việc. Phút suy nghĩ thoáng quᴀ trong đầu, chị Hằng mơ về một bữa cơm gia đình, về những cái ôm nồng ấm của người mẹ dành cho 2 đứa con thơ.
Hay chỉ là một ngày “không việc”, chị Hằng sẽ khóa hết điện thoại để ngủ một giấc từ sáng đến chiều.
Hi vọng và chờ mong, Sài Gòn sẽ khỏe lại, mọi người, mọi nhà đều được bình an.