Gửi bố vô tâm lúc quan trọng trong đời con đều thiếu vắng bố

Càng trưởng thành con càng nhận ra rằng trong hôn nhân có 1 thứ còn đáng sợ hơn cả phản bội đó chính là vô tâm bố à.

Mỗi lần con nhìn thấy bạn bè được bố đèo đi học hay âu yếm rồi hôn má hỏi han: ”Hôm nay con đi học có vui không, có nhớ bố không?’ là con lại thấy chạnh lòng vô cùng. Con luôn ao ước được 1 lần bố đưa đón rồi chở đi ăn vặt hoặc la cà quán sá đường phố. Nhưng thật sự cảm giác đó nó xa xỉ làm sao?

Từ bé con đã chứng kiến bố vô tâm với mẹ, mẹ nhập viện sinh em, bố vẫn đang bận đi làm thậm chí đi nhậu với bạn bè. Sinh nhật mẹ thậm chí kỉ niệm ngày cưới bố cũng chẳng nhớ. Sinh nhật con và em cũng chẳng khấm kháhơn, từ bé đến lớn con chỉ mong bố ôm chị em con vào lòng 1 lần rồi đưa bọn con đi công viên, nhưng chẳng bao giờ bố dành cho chúng con điều đó.

Bố luôn bận rộn, bận với công việc và những cô bồ của mình. Sở dĩ con biết bố ngoại tình vì 1 lần con nghe bố mẹ cãi vã trong phòng, sau hôm đó mẹ đã khóc rất nhiều thậm chí còn uống thuốc ngủ. Cũng may con gọi hàng xóm đưa mẹ đi viện, sau lần đó con rất sợ hãi khi mất mẹ.

Con tự nhủ nếu mẹ không còn chị em con sẽ sống sao, ai sẽ nấu cho bọn con ăn, đưa bọn con đi học và trò chuyện cùng chúng con mỗi ngày. Con biết bố sẽ chẳng bao giờ làm những điều đó, nhiều lần con tự nhủ hay do con và em là con gái nên bố mới lạnh nhạt hờ hững như vậy.

Ảnh minh họa – Nguồn internet

Con luôn cố gắng học thật giỏi để mong được ba quan tâm tự hào, nhưng nhìn chiếc giấy khen của con để trên bàn bố chỉ liếc qua rồi bảo: “Ăn rồi có học với chơi, được giấy khen là đương nhiên”.

Lúc đó con hụt hẫng và buồn vô cùng vì để có được chiếc giấy khen giỏi toàn diện ấy con đã nỗ lực rất nhiều, suốt mấy năm đi học chưa 1 lễ khai giảng nào bố đưa chị em con đi cả. Bố luôn bận, lúc nào cũng về khuya có khi thì say mèm.

Chị em con lúc nào cũng chỉ có mẹ ở bên có việc gì bọn con cũng chỉ hỏi mẹ. Con còn nhớ có lần khi đưa bọn con đi gặp bạn, bạn bố hỏi con năm nay học lớp mấy, thì bố luống cuống trả lời: “Cháu nó học lớp 5”.

Ảnh minh họa – Nguồn internet

Lúc đó con nhìn bố và rất buồn, con đã học gần xong lớp 6 rồi vậy mà bố cũng không biết. Cả buổi chiều con chả có hứng thú mua gì hay đi đâu nữa. Bố à tuổi thơ bọn con cô đơn lắm vì chẳng được bố quan tâm vỗ về. Bạn con toàn được bố tắm, bố đưa đi đây đi đó hay đơn giản là chơi cùng còn bố chẳng bao giờ làm vậy với con. Nếu có thì cũng chỉ là đưa đi nhậu với bạn của bố, thỉnh thoảng bố cho chúng con ít tiền xem như xong trách nhiệm.

Con còn nhớ như in có 1 chiều mẹ nhờ bố đi đón chị em con nhưng bố đã quên vì bố bận đi làm hay đi liên hoan với bạn. Hôm đó bọn con chờ bố đến tối mãi khi đường vắng hoe 2 chị em mới tự đi bộ gần 2 cây số về nhà. Chẳng hiểu sao ông trời lại lạnh lùng trút xuống cơn mưa bão bùng. Con vừa đi vừa che cho em nhưng em cứ khóc vì mưa tạt đau và lạnh, chân lại mỏi. Em khóc to, con an ủi nhưng mãi sau con cũng khóc theo vì con thấy buồn quá. Sau hôm đó bố mẹ cãi nhau còn bọn con ốm 1 trận li bì.

Ảnh minh họa – Nguồn internet

Lớn lên con rất sợ lấy chồng, vì sợ sẽ gặp phải 1 người đàn ông vô tâm như bố. Đôi lúc con thấy thương mẹ, thương cho chính mình và cả em gái nữa. Hôn nhân nghèo đói không đáng sợ mà thứ đáng sợ nhất là vô tâm bố à.

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *