Nghe bạn trai báo lại tin từ mẹ anh là không cho cưới mà em rụng rời. 8 năm yêu nhau cả 2 gia đình đều đã biết hết, mấy tháng trước anh cũng nói mẹ đang đi xem ngày. Thế mà khi biết em lỡ có bầu trước thì mẹ anh lại không nhận cháu.
Em đã khóc nhưng rồi lại nghĩ chắc là do anh nóng tính không nói nhẹ nhàng nên mẹ tức mẹ mới nói thế chứ làm gì có chuyện máu mủ nhà mình mà không nhận. Bà cũng biết em 8 năm nay rồi, yêu nhau bà cũng không cấm cản, vậy sao lại không cho cưới ngay.
Em bảo với bạn trai:
– Hay anh đưa em về để em thưa chuyện với mẹ, phụ nữ nói chuyện với nhau dễ thông cảm hơn.
– Ừ thế cũng được. Em về nói với mẹ xem thế nào chứ anh là anh chịu rồi đấy. Mẹ cứ bảo để ra rồi tính.
Thế là anh đưa em về để em nói chuyện với mẹ anh. Em không dám để nhà em biết ngay vì bố em nóng tính lắm. Nếu biết con gái có bầu trước, mà nhà trai lại không đồng ý cưới thì bố mẹ sẽ chẳng cho em ở nhà đâu rồi mẹ em cũng liên lụy nữa. Vậy nên bằng mọi giá em phải thuyết phục được mẹ bạn trai trước.
Đến nhà anh em cố gắng bình tĩnh, nói chuyện rất nhẹ nhàng:
– Bác ạ, cháu với anh Thắng yêu nhau 8 năm rồi. Giờ cháu có bầu, bác thương con thương cháu bác đứng ra tổ chức đám cưới cho bọn cháu với ạ. Bọn cháu thương nhau và muốn về chung một nhà.
– Thương nhau? Thương nhau mà yêu 8 năm con tôi chưa thèm có ý định cưới cô nên giờ cô cố tình mang cái thai ra để ép hả?
– Dạ, không phải thế ạ. Chính anh Thắng nói bác đi xem ngày để cưới. Anh ấy còn bảo mẹ nói sang năm đẻ thì quá đẹp.
– Vớ vẩn, làm gì có chuyện đấy, cô đừng ăn nói hàm hồ. Đừng lấy cái thai dọa tôi, chắc gì nó đã là máu mủ nhà này. Đẻ xong xét nghiệm AND rồi tính. Nếu là cháu tôi thì tôi cưới còn không thì cô tự đi mà nuôi.
– Bác, cháu xin bác, xin bác hãy thương chúng cháu, thương đứa trẻ trong bụng nó thật sự là con của anh Thắng mà. Cháu không có ai ngoài anh ấy cả.
– Đúng đó mẹ, con tin đứa trẻ là con của con.
– Thôi không nói nhiều nữa, cô về đi, đừng có khóc lóc ở đây người ngoài thấy tưởng nhà tôi ăn hiếp cô.
Ra khỏi nhà bạn trai mà nước mắt như mưa. Anh ấy định đưa em về thì bị mẹ quát không cho đi, vậy là em về một mình. Nhưng em chẳng dám về nhà, em sợ bố, quá sợ những gì sắp diễn ra với mình và cái thai trong bụng luôn. Không có đám cưới chắc chắn em phải bỏ con rồi. Sao em ngu thế không biết, sao lại để có thai để giờ không giữ được con.
Em không dám về nhà, e cứ chạy xe máy lòng vòng lang thang. Mãi khi tới 1 cái nghĩa địa em mới giật bắn mình, trời đã tối. Em cũng không biết mình đang ở đâu nữa, lúc đi em cứ như người mất hồn. Giờ tỉnh thì không biết mình ở đâu. Sờ đến điện thoại thì điện thoại hết pin từ khi nào. Ôi lúc đó em hãi hùng thực sự.
Vốn yếu bóng vía em không dám đi tiếp, em dừng xe khóc lóc. May lại có 1 người phụ nữ đi xe máy qua, em vội gọi. Chị ấy bảo đoạn này nguy hiểm lắm, chị ấy nay có việc về muộn mới về giờ này chứ chẳng ai qua đây nữa. Em vội mượn điện thoại gọi về cho mẹ. Phải mất 40 phút thì bố em và mọi người mới đến nơi, chị kia thương nên cứ đứng đợi cùng. Sau bố em bảo mọi người đưa chị ấy về nhà cẩn thận. Em lúc đó còn sợ bố không dám về nhưng bố bắt về bằng được.
Hóa ra mọi người đã đi tìm em mấy tiếng rồi, điện thoại em lại hết pin nên không liên lạc được. Bố đã gọi người yêu em để hỏi và biết mọi chuyện. Về bố lại hỏi em 1 lần nữa, em kể hết rồi cầu xin:
– Bố ơi, con xin bố, bố đừng bắt con b.ỏ thai nhé, cháu không có tội.
Bố em gọi cho mẹ bạn trai hỏi chuyện cưới xin thì bà bảo:
– Con ông cứ đẻ đi sau đó xét nghiệm ADN rồi tính.
– Thế tôi nói cho bà biết luôn khỏi cần cưới, con với cháu nhà tôi nuôi tất, cấm bà nhận cháu. Sau này con gái tôi cùng đứa bé trong bụng không còn liên hệ gì với nhà bà nữa, bà nhớ đấy.
– Bố ơi con xin lỗi, con xin lỗi bố.
– Không sao, chửa thì đẻ, con cái là của trời cho. Nhà đó vô phúc mới không có cháu, sau này qua đây, tao tống hết. Lũ khốn nạn.
Nghe câu này của bố em mà mọi người giật bắn mình. Ông vốn tính sĩ diện cao lắm, không ngờ lần này ông lại chấp nhận giữ con gái không chồng mà chửa ở nhà và bảo ông sẽ nuôi hết. Mẹ bạn trai cứng họng không nói được gì. Giờ em cũng chả cần nhà đó, gã bạn trai thì nhu nhược, em sẽ làm mẹ đơn thân chỉ thấy thương bố mẹ. Vì con gái không ra gì mà làm ông bà khổ tâm mất danh dự, em thấy ghét bản thân mình lắm.
Nhiều đêm thấy bố đăm chiêu hút thuốc thở dài em xót xa vô cùng, trước mặt bố vẫn quan tâm động viên em, nhưng thực sự e thương và thấy có lỗi với bố mẹ vô cùng.