Lá rụng về cội, chàng trai sinh năm 1993 từ Pháp về lại Việt Nam tìm gặp mẹ ruột. Không hề oán giận, anh chàng cho biết mang ơn mẹ vì đã sinh mình trên cõi đời này.
“Tôi không muốn đến khi chế???? đi vẫn không biết được nguồn cội của mình, không biết được người sinh ra mình là ai”. Đó là lời tâm sự của anh chàng Loic Langeard hay được biết với cái tên rặt Việt Nam là Nguyễn Văn Tân khi bôn ba bay nửa vòng Trái Đất để mong tìm gặp mẹ ruột.
Từ thuở lọt lòng, Tân không may mắn như nhiều đứa trẻ khác vì mẹ ruột chối con và được đưa đến Nhà nuôi trẻ mồ côi Gò Vấp “Mầm non 4” để nuôi dưỡng. Thời đó, lý do “không có chồng” khiến mẹ ruột của Tân không thể kham nổi chuyện nuôi con. May mắn thay, anh chàng được một cặp vợ chồng người Pháp nhận nuôi khi được 8 ngày tuổi. Từ đó, tuổi thơ của Tân được trải qua trong hạnh phúc, tình thương từ bố mẹ nuôi. “Thực lòng, tôi biết ơn họ vì đã cho tôi có được một cuộc sống tốt nhất”, anh tâm sự.
Dù được bù đắp phần nào nhưng càng lớn, Tân càng thắc mắc về cội nguồn của mình. Bố mẹ nuôi cũng không giấu giếm, họ kể cho anh nghe về mẹ đẻ và quê hương Việt Nam xa xôi. “Lúc nào cũng vậy, bố mẹ luôn nhắc nhở tôi phải tự hào về vẻ ngoài và kể cho tôi nghe về đất nước nơi tôi sinh ra. Nhờ có bố mẹ, tôi biết đến Việt Nam nhiều hơn và bắt đầu tìm hiểu, khám phá về nó”, Tân kể.
Trước khi quay về Việt Nam, Tân đã tìm hiểu về mảnh đất này vì nơi đó là quê hương, là nơi chôn nhau cắt rốn. Sau này khi trưởng thành, chàng trai sinh năm 1993 đã có 5 lần đặt chân về Việt Nam. Năm 2018, anh bắt đầu tìm lại mẹ ruột nhưng hành trình này quả không hề dễ dàng.
“Đến một lúc nào đó, ai rồi cũng sẽ mong muốn tìm về với nguồn gốc của chính mình. Mẹ tôi trông ra sao? Tại sao bà ấy lại bỏ tôi lại? Bà ấy vẫn còn sống khỏe mạnh chứ? Bà ấy còn nhớ tới tôi không?”. Dù vẫn chưa tìm được mẹ ruột nhưng anh chàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ bỏ cuộc.
Điều đáng quý ở chàng trai này là thái độ không hề oán trách, giận hờn người mẹ năm xưa đã bỏ rơi mình. Thậm chí, anh còn thấu hiểu cho quyết định năm xưa của bà. “Không có người mẹ nào lại muốn vứt bỏ con mình. Có lẽ mẹ tôi đã gặp phải điều gì đó kinh khủng lắm mới bỏ tôi mà đi. Và có lẽ, bà đã dằn vặt vì điều đó suốt phần đời còn lại của mình. Thực tâm, tôi biết ơn bà đã sinh ra tôi, và nhờ bà ấy mà tôi có được cuộc sống tuyệt vời ở hiện tại. Cảm ơn mẹ vì tất cả”.
Lý giải về điều này, có thể Tân đã được nuôi dạy bởi bố mẹ nuôi rất tử tế và cảm nhận hạnh phúc của gia đình. Từ đó, anh chàng hiểu được sự thiêng liêng của máu mủ ruột thịt nên dù ở xứ người hơn hai mươi năm nhưng tiếng gọi của tình mẫu tử ruột thịt khiến anh chàng thôi thúc tìm về cội nguồn của mình. Cũng nhờ bố mẹ nuôi nên Tân mới trưởng thành, nên người như hôm nay. Họ không có công sinh nhưng ơn dưỡng dục bao năm vô cùng đáng quý.
Chia sẻ về đứa con nuôi, bà Nelly Laneard (61 tuổi, mẹ nuôi Tân) nhận xét con trai là người hiền lành, tử tế lại chăm chỉ. “Từ ngày nhận nuôi cháu, tôi sinh thêm một đứa con trai. Vì vậy, chúng tôi xem cháu là phước lành tặng cho gia đình. Tôi mong cháu tìm được mẹ, để không phải băn khoăn về gốc gác của mình”, bà Nelly Laneard chia sẻ.
Ngày Tân về Việt Nam tìm mẹ ruột vào năm 2018, bố mẹ nuôi đã trao cho anh những thông tin mà họ biết. Tuy ít ỏi nhưng đáng quý vì đó là chút manh mối giúp anh tìm được mẹ ruột. Ngặt nỗi, khác biệt ngôn ngữ lại thêm không có người quen tại Việt Nam, rồi tình hình dịch bệnh ập đến nên đến nay Tân vẫn chưa có thông tin về mẹ ruột.
Dù vậy, trong suy nghĩ, anh chàng vẫn nuôi ước mơ về ngày tìm được cội nguồn. “Ngày gặp được mẹ chắc chắn là ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Nếu được gặp bà, câu đầu tiên tôi nói với bà ấy sẽ là “Con cảm ơn mẹ vì đã sinh ra con. Mong mẹ đừng cảm thấy tội lỗi, vì cuộc sống của con rất tốt”, Tân nghẹn ngào xúc động và cho biết có thể dành cả đời để mong có ngày đoàn tụ máu mủ bên mẹ ruột.
Chắc chắn hành trình phía trước vẫn còn dài nhưng với chút thông tin trên giấy khai sinh là Nguyễn Văn Tân, sinh ngày 12.10.1993 tại BV Hùng Vương (Q.5. TP.HCM), nặng 2,5 kg và mẹ của anh tên Nguyễn Thị Mai, khi đó 18 tuổi và thường trú tại địa chỉ 341/C Đầm Sen, P.5, Q.11, TP.HCM hy vọng sức lan tỏa của cộng đồng sẽ giúp mẹ con đoàn tụ. Lá rụng về cội, người con không hề oán trách mẹ năm xưa vì lầm lỡ đã bỏ mình và điều này thật đáng quý.