Mà sao bây giờ lão ấy lắm mồm thế không biết. Uất ức quá, không chịu nổi, em quyết định dắt chồng sang nhà bố mẹ chồng để trả.
Đúng là lúc yêu đương nhau thì đúng là cái gì cũng đẹp. Chẳng hiểu sao cái lúc em yêu lão chồng em lại thấy ở lão trăm ngàn cái điều tốt đẹp như thế không biết. Nào thì biết yêu thương, quan tâm, chiều chuộng. Mà được nhất là cái quả em quát lão không bao giờ hậm hực mà còn nín nhịn và luôn chủ động làm lành trước với em.
Tính em thì nóng nên cái gì mà không theo như ý mình là y như rằng em sẽ khó chịu, bực bội. Nhưng được cái may mắn là lão luôn chiều theo ý của em. Chính vì thế em đã nghĩ rằng lão chính là người đàn ông của cuộc đời mình, là người mà em đang tìm kiếm trong cuộc đời này. Thế em với lão chính thức trở thành vợ chồng vào một ngày đẹp trời.
Bọn em may mắn không phải sống chung với gia đình chồng. Chồng em là út, cũng được bố mẹ nuông chiều nên hai gia đình góp tiền, cộng thêm khoản tiền mà bọn em tích cóp được để mua cái chung cư.
Coi như cũng được gọi là ổn định, giờ thì hai vợ chồng chỉ cần chăm chỉ làm ăn, sinh con, kiếm tiền nuôi con là được. Ấy thế mà đời không hề như mơ các chị ạ. Về sống chung với nhau rồi em mới phát hiện ra lão chồng em có cả rổ khuyết điểm mà khi yêu em không hay biết vì lão không bao giờ bộc lộ.
Cả hai cùng đi làm như nhau thế nhưng việc nhà đều do một tay em làm hết. Tôi tan làm về nhà, mặc kệ em bận rộn cơm nước, dọn dẹp loanh quanh, lão không đi nhậu thì ở nhà cũng chỉ vắt chân lên chơi điện tử hoặc xem lịch đá bóng xem hôm này đội nào đá. Được cái ngày chủ nhật, lão xem bóng đá đến tận 4 giờ sáng, dành cả ngày hôm sau để ngủ lăn lộn.
Mà sao giờ em mới biết lão ngủ say thế nhỉ, tiếng gào thét của em còn hơn cả sấm sét, ấy thế mà cũng chẳng ăn thua gì với lão. Nghĩ ấm ức, vợ chồng mới cưới, còn son, đáng lẽ ngày cuối tuần lão phải đưa em đi ăn, đi chơi, đằng này lão lại lăn ra ngủ, chẳng thiết ngó ngàng gì đến vợ.
Mà điên hơn nữa là em còn dành ra buổi tối thứ 7, hì hục trong bếp chuẩn bị đồ ăn để hai vợ chồng hâm nóng tình cảm, ấy thế mà lão bỏ em chỏng chơ để ôm cái máy tính đánh game, em bảo ra ăn cơm thì cứ bảo: ‘Anh đang dở trận chút” chút gì mà đến những cả ngày. Em có giận dỗi thì lão sẽ bảo:
– Em cứ dỗi đi, mai anh dỗ sau. Giờ anh bận rồi. Giờ anh bỏ dở trận bọn bạn nó mắng ch.ết, thôi em đi ngủ đi nha. Hoặc kiếm phim gì mà xem cho vui.
Mặt lão chằm chằm vào màn hình mồm thì nói với vợ em tức đến nghẹn họng. Nhưng lão lười biếng, mê game hơn mê vợ đã đành, đằng này cái quả lười tắm của lão mới khiến em phát điên.
Ngày xưa yêu nhau thì lúc đón nhau đi chơi cũng là giờ tan làm, em cũng không để ý. Mà yêu đương, cái gì mà chẳng thơm, chẳng đẹp. Nhưng giờ thì sao, lão ấy đi làm cả ngày, về nhà thay mỗi bộ quần áo chứ không chịu tắm rửa gì hết.
Em cứ phải giục giã mãi mới chịu đi. Đùa chứ mùa hè, thời tiết nóng nực, bản thân em đây đi làm về là chỉ muốn tắm rửa ngay thôi, đằng nào lão vẫn cứ ung dung ôm cái mùi hôi rình ấy lên giường, quần vào chăn chiếu, em đến phát sợ. Nói ra thì lão bảo:
– Chẳng phải ngày xưa em bảo em mê lắm cái mùi cơ thể này của anh còn gì nữa. Giờ về sống với nhau, anh để cho em thỏa thích ngửi nhé!
Còn cộng thêm cái khoản ngày xưa lão nhịn em bao nhiêu thì bây giờ bật lại bấy nhiêu. Ai đời vợ nói một câu, chồng cãi đến ba câu mà toàn cãi cùn vô lý sao bây giờ lão ấy lắm mồm thế không biết.
Đợt rồi em ốm liệt giường, em ốm nghén lết không nổi. Nhờ chồng dọn dẹp, giặt giũ hộ hắn cứ bảo ok ok nhưng ai dè biến nhà thành cái bãi rác, bẩn thỉu, luộm thuộm khủng khiếp. Vợ ôm mềm 3 ngày là y như rằng 3 ngày bát không rửa đồ không giặt, nhà không lau.
Uất ức quá, không chịu nổi, em quyết định dắt chồng sang nhà bố mẹ chồng để trả. Hôm đó em lấy cớ đưa lão sang nhà bố mẹ ăn cơm, cơm nước xong xuôi thì em thẳng thừng:
– Con xin phép bố mẹ, cho con trả chồng con từ hôm nay. Ở bẩn, lười biếng, mê bóng, mê game hơn mê vợ đã thế lại còn hay bật lại. Con không thể chịu đựng một người chồng như thế được. Bố mẹ xem thế nào dạy lại chồng con hộ con cái, con lấy chồng mà như đi làm chị cả quản em út vậy, con bị bệnh tiền đình và huyết áp vì chồng con luôn rồi.
Tưởng bố mẹ chồng em sẽ quát em cơ, ai dè lão chồng em mới là người bị mắng. Mẹ chồng em nhéo tai lão quát:
– Cái thằng lười biếng này, ở nhà lười đã đành, giờ ở riêng còn lười hơn nữa. Không biết thương vợ mày thì mày ở với ai. Về đây tao không chứa.
Lão chồng em ngồi im re nghe mẹ chồng em quát mắng. Em nghe xong tự nhiên lại thấy thương, thôi lại xin phép bố mẹ chồng đón chồng về dạy dần vậy. Chẳng biết các chị có ai giống như em không ạ.